Minh Lan Nhược - FULL

Chu Trường Nhạc lập tức quay đầu trừng mắt ghen ghét nhìn Minh Lan Nhược: “Không được đi, ngươi phải ở đây hầu hạ cô mẫu!”
Minh Lan Nhược thực sự là không còn lời nào để nói, người có dòng máu của Chu gia đều có cái tính chó tự cho mình quyền quyết định này sao?
Nàng mất kiên nhẫn xách hòm thuốc: “Hoàng hậu nương nương tối nay còn chưa chết được, cứ để các thái y khác của thái y viện chăm sóc cho Hoàng hậu nương nương, ta phải đi chuẩn bị dược vật và dụng cụ phá thai cho ngày mai.”
Nói xong, nàng hành lễ qua loa rồi quay người rời đi.
Nàng có tuân theo những lễ nghi giả tạo đó hay không thì những người này đều muốn giết nàng, sao phải tự rẻ rúng để cho họ mặt mũi, dù sao họ cũng không giết được nàng!
“Ngươi ngươi ngươi…” Chu Hoàng hậu thấy vậy, tức đến ho khan, lại ho ra máu.
Bà ta yếu ớt đảo mắt một cái đã ngất xỉu, khiến Chu Trường Nhạc kêu khóc thảm thiết: “Cô mẫu bị Minh Lan Nhược chọc tức đến ngất xỉu rồi, mau mau mau tuyên gọi các thái y khác!”
Minh Lan Nhược nghe tiếng kêu khóc của Chu Trường Nhạc gán tội cho nàng, tâm trạng lại rất tốt, còn cười lạnh một tiếng, đáng đời.
“Cho rằng mấy năm nay ngươi đã học cách ngoan ngoãn hơn nhưng xem ra trong xương ngươi vẫn là đại tiểu thư Minh gia ngông cuồng, ngạo mạn, không biết điều như ngày xưa.” Giọng chế giễu của Thượng Quan Hoành Nghiệp vang lên.
Minh Lan Nhược quay mặt lạnh lùng nhìn hắn ta: “Tần Vương điện hạ, nếu ta không biết điều thì hôm nay Hoàng hậu nương nương đã phải đội khăn tang cho ngài, trung niên mất con rồi.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cứng người, ánh mắt âm trầm đầy căm hận nhìn nàng: “Minh Lan Nhược, đừng tưởng rằng ngươi đã cứu bản vương ở trấn Thang Tuyền mà có thể vô lễ như vậy, ngươi nhớ kỹ cho bản vương, đó là bản vương dùng tiên sinh vô danh và sách thuốc để trao đổi lợi ích, bản vương không còn nợ ngươi gì cả!”
“Điện hạ đã nhớ rằng chúng ta suy cho cùng chỉ là trao đổi lợi ích, vậy thì hãy trông nom hoàng hậu nương nương cho cẩn thận, ta không ngu ngốc đến mức phải chữa trị cho người ba lần bốn lượt muốn giết ta đâu!” Minh Lan Nhược lạnh lùng nói.
Hôm nay, trong lòng Thượng Quan Hoành Nghiệp vốn đã có một bụng lửa giận bị đè nén, vừa nghe như thế đã bùng nổ.
Hắn ta tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay của nàng, ép nàng vào tường, hung ác nói: “Ngươi dám! Ngươi không muốn sống nữa à, nhi tử của ngươi cũng không muốn sống nữa sao?”
Minh Lan Nhược bị đập lưng vào tường rất đau đớn, nàng ghét nhất là người khác dùng Tiểu Hi để uy hiếp mình.
Nàng không khách sáo, tát mạnh vào mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp, một cái “bốp” vang lên.
Thượng Quan Hoành Nghiệp bị nàng tát lệch cả mặt.
Minh Lan Nhược khinh miệt nhìn hắn ta: “Thượng Quan Hoành Nghiệp, ngươi có tin rằng nếu hôm nay ta đi tìm Cửu Thiên Tuế khóc lóc kể lể thì ngày mai dù ta không chữa trị cho mẫu thân ngươi, ta và con ta cũng sẽ không chết không?”
Nàng tin tưởng năng lực của Thương Kiều, hắn hoàn toàn có thể làm được điều đó nhưng điều này sẽ gây tổn hại lớn đến sự tin tưởng của Minh Đế đối với Thương Kiều.
Nàng không muốn liên lụy Thương Kiều đến mức đó, càng không muốn sau khi đã quyết định tự mình đứng vững lại vẫn dựa dẫm vào hắn mọi việc như thế, chỉ có điều việc này có thể dùng để dọa nạt loại người như Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Thượng Quan Hoành Nghiệp liếm răng hàm, cảm nhận được vị tanh nhàn nhạt của máu trong miệng mình do bị Minh Lan Nhược tát.
Cảm giác phẫn nộ bị đè nén trong lòng và sự nhục nhã đến từ Cửu Thiên Tuế trong ngày hôm nay đan xen, làm cho lồng ngực hắn ta không ngừng phập phồng.
Hắn ta quay mặt lại, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân bị ép giữa ngực hắn ta và bức tường, nở nụ cười âm trầm: “Minh Lan Nhược, ngươi rất hận ta có phải không?”
Hắn ta luôn cảm thấy Minh Lan Nhược có một loại hận thù đặc biệt đối với hắn ta.
Minh Lan Nhược dùng ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn ta, không né tránh: “Đúng vậy.”
Thù hận từ kiếp trước bị lợi dụng, bị chà đạp, bị sỉ nhục, làm sao có thể vì cái gọi là hết yêu mà buông bỏ?
“Vì ta đã lợi dụng ngươi, chà đạp tình cảm của ngươi nên ngươi hận ta?” Thượng Quan Hoành Nghiệp híp mắt.
Minh Lan Nhược nhướng mày: “Hoá ra Tần vương điện hạ không bị ngu, sao, chẳng lẽ nếu như có người đối xử với ngươi như vậy, ngươi sẽ không hận?”
Nhưng nếu Thượng Quan Hoành Nghiệp ngu ngốc thì kiếp trước có lẽ hắn ta đã không thể trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng.
Thượng Quan Hoành Nghiệp dùng ngón tay cái lau vết máu ở khóe miệng, lại nở nụ cười âm trầm: “Hận ta, hại ta nhưng vẫn lựa chọn hợp tác với ta, Minh Lan Nhược, trong lòng ngươi vẫn không thể buông bỏ ta, vẫn yêu ta phải không?”
Minh Lan Nhược hơi trợn to mắt, không thể tin nổi nhìn hắn ta: “?”
Sao lại có thể rút ra được kết luận này, vừa rồi nàng còn nói hắn ta không ngu ngốc.
Bây giờ xem ra, khi nam nhân tự đại thì tất cả đều là đồ ngu ngốc.
Thượng Quan Hoành Nghiệp thấy biểu cảm của nàng dại ra, còn cho rằng hắn ta đã nói trúng lòng nàng.
Hắn ta nhìn nàng, giọng nói trầm ấm và từ tính cười nhạt: “Trước đây bản vương lầm tưởng ngươi chỉ là một đứa ngốc có gia thế, ngươi một lòng dũng cảm đòi sống đòi chết không màng tới gia tộc thì sao có thể gánh vác vị trí chính phi của một Vương phủ, càng đừng nói đến vị trí Hoàng hậu tương lai. Giờ đây nhìn lại, ta đã nhìn lầm.”
Minh Lan Nhược bị những lời nói của hắn ta làm tâm trạng biến đổi không ngừng.
Đúng vậy, một lòng dũng cảm, vì nam nhân mà muốn sống muốn chết…
Nàng che ngực, những cảm xúc ngột ngạt và đau đớn kiếp trước bao phủ trong lòng, đôi mắt ngấn lệ.
Hóa ra thái hậu nói đúng, nam tử thực tế hơn nữ tử rất nhiều.
Nam nhân hiểu tất cả, một nam nhân không yêu ngươi sẽ chỉ nhìn ngươi làm chuyện ngu ngốc, lại còn lợi dụng nó.
Tại sao kiếp trước nàng có thể vì nam nhân mà bỏ rơi những người thân yêu và bằng hữu của mình đây?
Thượng Quan Hoành Nghiệp thấy Minh Lan Nhược khóc, trong lòng cũng phức tạp, chẳng lẽ nàng vẫn có tình cảm với hắn ta nên mới vì yêu mà sinh hận?
Lúc này đây, hắn ta trầm giọng hứa hẹn: “Đừng khóc nữa, bản vương xin lỗi vì đã nhìn lầm ngươi, suy cho cùng thì ngươi đã có con, vị trí chính phi không thể hứa hẹn cho ngươi nhưng bản vương bằng lòng tranh thủ cho ngươi vị trí trắc phi. Chỉ cần ngươi một lòng với bản vương, tương lai khi bản vương lên ngôi, ngươi sẽ là quý phi, cai quản lục cung.”

Ads
';
Advertisement