Minh Lan Nhược - FULL

Sau đó, Chu hoàng hậu đột nhiên mềm nhũn người ngã xuống, không lâu sau, bà ta cảm thấy bụng dưới đau đớn không cách nào chịu nổi giống như có hàng ngàn con sâu đang cắn xé thịt của bà ta.
Gương mặt thanh tú của bà ta méo mó như quỷ, thét lên thảm thiết: “Á á á…!”
“Giữ chặt hoàng hậu, nếu không khi ác thai ra ngoài sẽ chảy máu rất nhiều!” Minh Lan Nhược nghiêm giọng ra lệnh.
Các cung nữ đang sợ hãi vội vàng lao vào, luống cuống giữ chặt lấy người Chu hoàng hậu.
Không lâu sau, giữa hai chân Chu hoàng hậu chảy ra rất nhiều máu, một mùi hôi thối kỳ lạ tràn ra.
Chu Trường Nhạc sợ hãi đến mức tái mét mặt mày, kéo tay Minh Lan Nhược: “Ngươi… Ngươi đã cho cô mẫu ta uống thuốc độc phải không, sao người lại hét lên thảm thiết và ra nhiều máu như vậy, ngươi thật độc ác… Chắc chắn ngươi nghĩ cô mẫu ta sẽ ngăn cản ngươi và biểu ca nên ngươi đã cho người uống thuốc độc!”
Minh Lan Nhược cảm thấy khó chịu, hất tay nàng ta ra: “Người đâu, dẫn Chu đại tiểu thư ra ngoài, bịt miệng nàng ta lại, hoàng hậu đang bệnh nặng mà nàng ta vẫn ở đây lảm nhảm về chuyện nam nhân, ảnh hưởng đến việc chữa trị cho nương nương.”
Không hiểu nổi trong não một số nữ nhân chứa gì nữa, họ làm như thể cả thế giới cũng muốn giành lấy “con lợn” trong lòng họ, đúng là tự mình khuếch đại giá “con lợn” ấy lên quá cao rồi!
Chu Trường Nhạc bị nàng đẩy ngã xuống đất, đau đến mức mặt trắng bệch: “Các ngươi mau giữ chặt nữ nhân hạ độc này, báo cáo với bệ hạ… Hu hu hu!”
Ai ngờ, nàng ta còn chưa kịp nói xong đã bị các cung nữ trong cung hoàng hậu bịt miệng và kéo ra ngoài bức màn.
Sự sống chết của vị hoàng hậu này cũng liên quan đến tính mạng của những người trong cung, bây giờ mọi người chỉ có thể tin tưởng vào Minh Lan Nhược, không còn thời gian để bận tâm đến Chu cô nương vô lý này nữa.
Không còn Chu Trường Nhạc quấy rối ồn ào, cuối cùng thì Minh Lan Nhược cũng có thể yên tĩnh ngồi xuống quan sát tình trạng chảy máu thân dưới của hoàng hậu.
Nàng vừa rửa tay vừa yêu cầu Xuân Hòa dùng nước sôi và lửa để khử trùng các dụng cụ do tiên sinh Vô Danh chế tạo.
Khoảng nửa giờ sau, tiếng hét đau đớn của hoàng hậu đã giảm bớt đi.
Minh Lan Nhược nhờ người rót thêm một bát thuốc khác, sau đó nàng cầm một dụng cụ dài giống như thìa nhẹ nhàng đưa vào bên trong thân dưới của hoàng hậu, nơi đã được thuốc làm mềm.
Một chất dịch nhầy, hôi thối dạng bọt từ từ bị lưỡi “thìa” sắc bén cạo ra.
Một lúc lâu sau, tất cả đã được xử lý xong và cũng đã hoàn thành xong việc châm cứu điều trị cho hoàng hậu đang hôn mê.
Minh Lan Nhược mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rửa tay vừa dặn dò: “Đã lấy ra được phần lớn số ác thai rồi, lát nữa hãy đem những thứ này ra cho bệ hạ xem.”
“Vâng.” Xuân Hòa trả lời, cơ thể trở nên mềm nhũn, cố gắng bê cái chậu đó ra ngoài.
Nàng ấy, một cô nương chưa thành thân, khi nhìn thấy cái thai xấu xí đẫm máu này mà không bị ngất đi, cũng coi như là mạnh mẽ rồi.
Minh Lan Nhược dẫn Xuân Hòa mang cái chậu đó ra cho Minh đế xem.
Ngay khi Minh Lan Nhược vừa bước ra, Minh đế đột nhiên tỉnh táo, tinh thần phấn chấn, vội hỏi: “Có phải ác thai đã bị lấy ra rồi không?”
Minh Lan Nhược gật đầu: “Đúng vậy, ác thai đã bị lấy ra ngoài, xin bệ hạ xem qua.”
Minh đế không vội vàng nhìn vào, mà thay vào đó đã liếc nhìn một vị ngự y đang đứng bên cạnh: “Đồ Y Chính, nghe nói ngươi là người duy nhất ngoài Cung ngự y đã nhìn thấy những thứ chảy ra từ thân dưới của hoàng hậu, ngươi cũng xem thử xem.”
Đồ ngự y cung kính trả lời ngay: “Vâng.”
Ngay khi Minh Lan Nhược nghe thấy câu nói đó, nàng đã biết Minh đế sợ nàng sẽ làm gì đó với thai nhi của hoàng hậu, biến một thai nhi tốt thành ác thai.
Vì vậy, Minh đế muốn Đồ ngự y đến để xác nhận những thứ mà nàng lấy ra từ hoàng hậu có liên quan đến những gì đã chảy ra từ thân dưới cơ thể của hoàng hậu trước đó không.
Minh Lan Nhược thầm cười nhạo, nàng thật sự không làm gì, ít nhất là hiện tại không làm.
Sau đó, một thái giám nhỏ bước lên lấy cái chậu và mang đến chỗ Minh đế cùng với Đồ ngự y rồi nhấc khăn che nó lên.
Ngay khi hai người họ nhìn những thứ ở bên trong, sắc mặt cả hai đột nhiên thay đổi.
Bên trong chậu là một khối mô lớn gớm ghiếc giống như bọt thịt, nhầy nhụa, ngâm trong máu đen đỏ, nhìn qua rõ ràng là những thứ không phải của con người.
“Ọe!” Minh đế ngay khi nhìn thấy đã nôn mửa.
Những người có mặt trong cung cũng không thể tránh khỏi cảm giác mềm nhũn đầu gối khi mơ hồ nhìn thoáng qua, tất cả cùng phản ứng giống y như Minh đế.
Vốn dĩ Thương Kiều đã quen với việc tra tấn và bức cung nên sắc mặt của hắn cũng không có thay đổi gì khi nhìn thấy cảnh này, thậm chí còn cảm thấy thú vị.
Hắn nhìn thứ đó một lúc rồi mỉm cười, thong thả lấy một miếng đồ ăn, ăn rồi phất tay với thái giám.
Minh Lan Nhược nhìn thấy cảnh này, thầm nghĩ: “Hừ, đúng là một kẻ biến thái.”
Thái giám đưa trà bạc hà đã chuẩn bị sẵn đến bên miệng Minh đế, chờ lão ta súc miệng.
Cuối cùng Minh đế cũng bình tĩnh lại, cố chịu đựng cơn buồn nôn của mình, vội vàng hỏi: “Đồ ngự y, sao rồi?”
Đồ ngự y gật đầu với sắc mặt rất kém “Những thứ màu đỏ từng chảy ra từ thân dưới của hoàng hậu, giống như một phần của cái này.”
“Người bình thường bị sảy thai, không phải là cục máu đông bình thường thì cũng là thai nhi đã hình thành, thần chưa từng nhìn thấy thứ như thế này!” Đồ ngự y là người thẳng thắn, đưa ra nhận xét.
Sắc mặt Minh đế trở nên tái mét, lùi lại hai bước, lão ta đã hoàn toàn tin rằng đây là một ác thai do trời giáng!
Minh Lan Nhược đứng bên cạnh giả vờ lo lắng, giơ tay lấy khăn che cái chậu lại: “Bệ hạ, đừng để tà khí làm ảnh hưởng đến người.”
Cùng lúc đó, một loại bột màu đỏ sẫm trong tay áo của nàng lặng lẽ rơi vào trong chậu.
Bột này giống như có sự sống, khi chạm vào máu thì từ từ len lỏi vào những bọt thịt ghê tởm trong chậu.
Minh đế vội vàng nhìn về phía Thương Kiều, vội vàng tức giận nói: “Nhanh, mời Hư Không đạo trường đến xem lại một lần nữa, rồi thực hiện pháp thuật để tiêu trừ nghiệp chướng tà ác của ác thai!”

Ads
';
Advertisement