Minh Lan Nhược - FULL

Chu Trường Nhạc âm trầm nói: “Đại ca, đưa cho muội một thanh kiếm, lát nữa khi thi thể của họ được đưa ra, muội muốn rạch nát khuôn mặt dùng để quyến rũ nam nhân của Minh Lan Nhược!”
Trên khuôn mặt khôn khéo gầy quắt của Chu Đồng Thần lộ ra nụ cười: “Không hổ là nữ nhi của Chu gia ta, có thù tất báo, có khí phách của Vũ hầu phủ chúng ta!”
Hắn ta ngừng một chút, lại nói: “Nhưng muội là nữ tử, máu của những kẻ hèn hạ bẩn thỉu đó không xứng làm bẩn tay muội, muội phải giữ sạch sẽ, chờ Tần Vương cưới muội, hiểu không?”
Chu Trường Nhạc siết chặt khăn tay, nàng ta hiểu ý của phụ thân và huynh trưởng.
Gần đây thanh danh của nàng ta không tốt, họ không muốn nàng ta lại bị người ta chỉ trích là không đủ “hiền lành” “dịu dàng” từ đó trở thành trở ngại khi gả vào Tần Vương phủ.
Hoàng hậu cô mẫu đã bị giam lỏng, nàng ta phải cẩn thận hơn nữa từ lời nói đến việc làm.
Chu Trường Nhạc âm trầm cắn răng, không cam lòng nói: “Dù sao, muội muốn để biểu ca Tần Vương nhìn thấy thi thể của nàng ta, khuôn mặt đó phải bị rạch nát!”
Nàng ta muốn từ nay về sau, mỗi khi biểu ca nghĩ đến Minh Lan Nhược chỉ nhớ đến gương mặt dữ tợn khi chết cùa nàng, trong ký ức chỉ còn lại sự ghê tởm!
“Muội muội quả nhiên thông minh giống hoàng hậu cô mẫu, yên tâm, đại ca sẽ giúp muội làm cho thỏa đáng.” Chu Đồng Thần gật đầu hài lòng.
Hắn ta nhìn về phía thuyền hoa của Từ Tú Dật và Minh Lan Nhược cách đó không xa, trong mắt lộ ra tia hung ác.
Nghĩ đến lát nữa có thể nhìn thấy thi thể của Minh Lan Nhược và những người kia, tâm trạng của Chu Trường Nhạc vui vẻ hả hê hơn.
Sau khi gặp tiện nhân Minh Lan Nhược đó thì tôn nghiêm, danh tiếng quý nữ đệ nhất kinh thành của nàng ta trong thời gian ngắn ngủi bị đối phương giẫm đạp dưới chân.
Thậm chí biểu ca mà nàng ta ngưỡng mộ nhiều năm cũng bị nàng quyến rũ!
Vì vậy… Nàng ta tuyệt đối không tha thứ cho Minh Lan Nhược, tiện phụ hèn hạ và dâm đãng này!
Còn cả Từ Tú Dật, Mạc Phi Nhạn là những kẻ … Đồng lõa đã phản bội mình!
Trên thuyền hoa của Từ gia, gió lạnh thổi vào mặt nhưng không thể ngăn cản sự nhiệt tình của các cô nương khi du lịch phóng sinh.
Từ Tú Dật và Mạc Phi Nhạn với vài cô nương dẫn theo người hầu đi đến mép thuyền thả cá.
Tiểu Hi Nhi thì được Trần Ninh dắt, ngồi xổm bên cạnh chậu đựng đầy ếch, cá nhỏ và rùa nhỏ chơi rất vui vẻ.
Minh Lan Nhược nghe tiếng cười nói vui vẻ trên thuyền hoa, thản nhiên chậm rãi đi dọc theo thuyền hoa, trông giống như đang thưởng thức phong cảnh.
Nhưng thư sinh Ẩn ở bên cạnh nhìn thấy lại nhạy bén phát hiện ánh mắt của nàng đang cảnh giác lướt qua mặt nước và mỗi chỗ trên thân thuyền.
Hắn hơi suy tư nhìn nàng.
Tiểu nương tử… Ngươi rốt cuộc đang mưu tính gì?
Cảnh Minh lười biếng đi theo Minh Lan Nhược nhưng ánh mắt cũng lặng lẽ dán chặt vào thư sinh Ẩn.
Không biết đại tiểu thư nghi ngờ tên thư sinh ngốc này cái gì.
Nàng ấy nhìn lâu như vậy cũng chỉ cảm thấy tên gia hỏa này chỉ là thèm thuồng sắc đẹp của đại tiểu thư nhưng lại có lòng mê muội sắc đẹp mà không có gan mê muội mà thôi.
Chậc…
“Nương, nương, mau xuống thả cá!” Tiểu Hi ngẩng khuôn mặt nhỏ lên quơ tay gọi Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược đã đi hết một vòng thuyền hoa.
Ánh mắt nàng dừng lại trên hai thợ chèo thuyền ở đuôi thuyền một chút, như cười như không dời mắt.
Nàng quay người rời khỏi boong thuyền, Từ Tú Dật tươi cười đưa cho nàng một chậu cá nhỏ: “Vương phi, người cũng phóng sinh đi, cầu cho năm nay gặp may mắn?”
“Được!” Minh Lan Nhược cười nhận lấy, nghiêng người, đổ cá vào trong hồ.
Những con cá vui vẻ nhảy xuống nước, bắn lên những giọt nước long lanh, Tiểu Hi vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ bé: “Oa, cá nhỏ nhảy vọt lên trời rồi!”
Tiểu Hi vừa dứt lời thì những giọt nước lập tức bắn lên, đột nhiên có một âm thanh lớn hơn phát ra: “Ào ào!”
Một lượng bọt nước lớn bắn mạnh về phía Minh Lan Nhược và Tiểu Hi, có thứ gì đó rất hỗn loạn xông ra từ trong nước.
“Tránh ra!” Cảnh Minh đã chuẩn bị từ trước, nàng ấy lập tức vung cánh tay phải lên, thứ nhìn như đồ trang sức bọc trên tay nàng ấy lại biến thành một tấm khiên giáp bạc dài mỏng như cánh ve màu vàng kỳ dị.
Cảnh Minh nhanh nhẹn lao đến chắn trước mặt Minh Lan Nhược và Tiểu Hi, Từ Tú Dật và những người khác.
Chỉ nghe thấy một tràng âm thanh leng keng của kim loại va chạm.
Sau làn nước chính là hơn chục chiếc phi tiêu sắc bén, va vào tấm lá chắn mỏng, rơi đầy đất.
“Trần Ninh, dẫn Tiểu Hi vào khoang thuyền!” Minh Lan Nhược lạnh giọng hét lên.
Trần Ninh nhanh như chớp bế Tiểu Hi lên, xoay người trốn vào trong khoang thuyền.
Sau khi ám khí tập kích thất bại, từ dưới nước đột nhiên có hơn chục sát thủ che mặt xông ra.
Họ cầm trường đao trong tay, im lặng mà hung hăng chém về phía Minh Lan Nhược và những người khác: “Không để lại người sống!”
“Chỉ dựa vào các ngươi?” Cảnh Minh lạnh lùng cười một tiếng, nàng ấy lại lắc chiếc khiên giáp bạc màu vàng trong tay.
Chiếc khiên đó bất ngờ nổ tung, kêu lách cách vài tiếng rồi biến thành một cây roi kim loại đầy gai nhọn, nàng ấy hung hăng vung roi về phía những sát thủ kia.
“Ưm ưm!” Ngay lập tức có năm sáu sát thủ gần nhất bị roi đánh cho da thịt nát bươm, không ít người bị xé rách cả bụng, kêu thảm thiết rơi xuống nước.
“Hê, tỷ tỷ đây mới nhận được cái roi thuẫn này, hàng quý hiếm còn chưa từng thấy máu, nay dùng các ngươi để khai roi!” Cảnh Minh nheo mắt, dưới đáy mắt tràn đầy hưng phấn.
Nàng ấy tám tuổi đã theo sư phụ ra trận giết địch, hai tay cầm hai thanh đao cùng lúc, không biết đã nhuộm bao nhiêu máu của quân địch nhưng từ khi hơn mười tuổi lại bị giam cầm ở Quốc công phủ, đã lâu rồi nàng ấy chưa được giết đã tay như vậy!
“Giết!” Cảnh Minh càng giết càng hăng, một tay cầm roi kim loại, một tay cầm đoản đao, bóng dáng nàng ấy tàn nhẫn như một cơn lốc xoáy dữ dội.

Ads
';
Advertisement