Minh Lan Nhược nhẹ giọng nhắc nhở: “Không có thánh chỉ có hổ phù của bệ hạ, tự tiện điều động quan binh kinh thành chính là mưu phản.”
Một đám cấm vệ quân có mặt thay đổi biểu cảm, trán Mộ Thanh Thư càng nhăn sâu hơn.
Không sai, tự tiện điều động quan binh kinh thành gây chiến đã phải xét xử nghiêm trọng, nói trắng ra là tội phản quốc, cả gia tộc bị hạ ngục, tịch thu tài sản thậm chí bị xử tử!
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn về phía thuyền hoa lộng lẫy của Chu gia trên mặt hồ xa xa.
Đám quan binh Chu gia phái tới để giết nàng, chắc chắn sẽ không mang theo bất cứ vật gì chứng minh bọn chúng là người của Chu gia.
Nếu những quan binh tới giết nàng bị bắt sống, chắc chắn bọn chúng đã bị Chu gia uy hiếp, mua chuộc từ trước, nhất định dùng mọi lý lẽ trong khẩu cung để Chu gia thoát tội, thậm chí quay ra đổ tội lên đầu nàng.
Nhưng bây giờ những quan binh này đã chết hết, người chết chắc chắn không thể nói dối, càng không thể mua chuộc, lấy lòng.
Nàng bố trí lệnh bài của đại bản doanh Chu gia cho những quan binh, thích khách làm “chứng cứ”.
Lần này, nàng muốn Chu gia lãnh đủ!
Cùng lúc đó, đám người Từ Tú Dật cũng đã được thả ra.
Các nàng ta yếu đuối đỡ nhau ra khỏi cửa khoang, vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy Mộ Thanh Thư nói.
Mấy cô nương nhìn thấy lệnh bài Chu gia trong tay Mộ Thanh Thư, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, nghĩ đến vừa rồi suýt chút nữa bị những binh lính này lừa gạt mở cửa giết chết!
Các nàng ta vừa sợ vừa nức nở.
Mấy cô nương không rõ, mấy nàng chỉ nói chuyện ác mà Chu Trường Nhạc đã làm ra ngoài, cũng không chơi với nàng ta nữa.
Sao Chu Trường Nhạc lại nhẫn tâm đến mức muốn giết các nàng để diệt khẩu!
Mạc Phi Nhạn tức giận đến mức run rẩy cả người, vừa rơi lệ vừa nghiến răng nghiến lợi: “Chu Trường Nhạc quả nhiên là ngoan độc! Ta còn sống, Mạc gia nhất định không đội trời chung với Chu gia bọn họ!”
Từ Tú Dật xanh mặt, chân mềm nhũn, tỳ nữ bên cạnh đỡ nhau mới đứng vững được, nàng ta không nói gì, chỉ nhìn về phía thuyền hoa của Chu gia ở phía xa, trong mắt tràn đầy nỗi hận lạnh như băng.
Mấy cô nương thuộc các gia tộc danh giá khác cũng cùng chung mối thù phẫn hận nhìn về phía chỗ Chu Trường Nhạc.
Minh Lan nhàn nhạt hạ mi mắt xuống, trông ảm đạm.
Chu gia là võ quan đứng đầu nhưng sau khi Minh Đế đăng cơ mới đề bạt lên, lúc trước là thần biên cương, gia thế không giống ngoại tổ Tiêu gia nàng, võ tướng có công dựng nước.
Tuy rằng trước khi vào kinh Chu gia cũng là đại tướng biên cương, làm việc với thủ đoạn độc ác nhưng sau khi vào kinh, thăng lên một bậc, không coi người khác ra gì.
Thiếu nội tình và năng lực nhìn nhận tổng thể của thế gia, cho nên mới làm ra chuyện ngu xuẩn trước mặt mọi người, ra tay với thuyền hoa Từ gia!
Nàng ta lại muốn nhìn xem đối mặt với nhiều văn thần trên triều đình như vậy, làm thế nào Chu Võ Hầu bảo toàn được chính mình!
“Được rồi, bây giờ không phải lúc nói chuyện này, thuyền hoa e là sắp chìm rồi, mau chuyển Từ gia và Mạc gia cô nương lên thuyền nhỏ đi.” Minh Lan Nhược nhìn Mộ Thanh Thư.
Bây giờ nước đã ngập đến lầu hai của thuyền hoa.
Mộ Thanh Thư lập tức gật đầu: “Vâng!”
Hắn ta lập tức sắp xếp người đi dời người sống sót trên thuyền hoa.
Không bao lâu, tất cả mọi người lên thuyền nhỏ, thuyền từ từ lắc lư lên bờ.
Chu gia trên thuyền hoa, Chu Trường Nhạc ở phía xa tận mắt thấy mọi việc, dường như tức giận đến mức “Phanh” một tiếng, ném toàn bộ đồ vật trong tay xuống đất.
“Đại ca, vì sao mấy nàng vẫn còn sống, sao ngươi lại vô dụng như vậy!”
Khuôn mặt Chu Đồng Thần âm trầm, lạnh lùng nói: “Ngươi kêu cái gì mà kêu, một lần không giết được, còn có lần thứ hai, trên chiến trường thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh!”
Chu Trường Nhạc phẫn nộ, cầm cái đĩa đập lên đầu tỳ nữ bên cạnh: “Phế vật, tất cả là phế vật!”
Tỳ nữ bị đập đến mức chảy máu trán, cũng không dám phản kháng, chỉ run lẩy bẩy.
Ngược lại Chu Đồng Thần lập tức nổi giận: “Chu Trường Nhạc, ngươi mắng ai!”
Nếu như không phải bởi vì phụ thân và hoàng hậu cô mẫu xem trọng muội muội này, coi nàng ta trở thành người được chọn làm Tần vương phi và hoàng hậu tương lai, hắn ta sẽ không dung thứ cho nha đầu Chu Trường Nhạc lòng dạ hẹp hòi lại vô lễ này!
“Dù sao cũng không phải mắng ngươi là được rồi!” Chu trưởng Nhạc tức giận đến mức sắc mặt tái xanh nhưng chung quy không còn mắng ra những lời khó nghe nữa.
Chu Đồng Thần tức giận nói: “Chúng ta cách xa, chỉ có thể nhìn thấy đám Minh Lan Nhược còn sống nhưng không ai biết tình huống cụ thể, lát nữa sau khi ngươi xuống thuyền, đừng nói lung tung!”
Chu Trường Nhạc cố nén tức giận: “Đã biết, đám người ngươi phái đi có lai lịch sạch sẽ chứ?”
Chu Đồng Thần hừ: “Đương nhiên, sát thủ là do phụ thân bồi dưỡng ở tỉnh Giang Chiết, lần đầu tiên đến kinh thành, về phần những binh lính kia cũng là người nơi khác điều tới thay phiên, bề ngoài không hề có liên quan gì với Chu gia, cho dù bọn họ bị bắt hết cũng sẽ không khai ra chúng ta, hiện tại điều ta lo lắng nhất chính là ngươi không khống chế được tâm trạng của mình!”
Nghi thức tế tự đầu xuân xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả thuyền hoa phải trở lại bên hồ.
Một lát sau, bọn họ sẽ đụng phải đám người Minh Lan Nhược kia, trông Chu Trường Nhạc không giấu được tâm sự này, bị người ta phát hiện có điều không thích hợp là xong đời!
Chu Trường Nhạc mím môi đỏ mọng, bất đắc dĩ nói: “Không cần ngươi quan tâm, ta biết nên che giấu cảm xúc như thế nào!”
Không bao lâu, thuyền hoa Chu gia cùng những thuyền hoa khác chậm rãi trở về bờ.
Đám người Minh Lan Nhược xuống thuyền, đám người Từ gia và Mạc gia đã sớm ở bên bờ kiễng chân chờ mong.
Chờ các cô nương đến, người mấy phủ vội xông lên ôm lấy các nữ nhi may mắn còn sống sót của mình, trong lúc nhất thời trên bờ toàn là tiếng khóc vì trong lòng còn sợ hãi.
Thân quyến các phủ cũng bắt đầu hỏi cô nương nhà mình tóm lại đã xảy ra chuyện gì ở trên thuyền hoa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất