“Năm năm không gặp mà khí sắc của Tần Chỉ huy sứ Nam Trấn Phủ Tư nhà chúng ta không tệ, có thể thấy rằng từ khi lấy vợ sinh con ngày trôi qua rất thảnh thơi, năm năm cũng không bỏ xuống mà về được.”
Tần Ngọc Trầm bất đắc dĩ ôm quyền: “Thiên Tuế Gia ngài đừng giễu cợt thuộc hạ nữa, năm năm nay ở Nam Man thật sự rất bận nên mới không trở về, hàng năm thuộc hạ vẫn luôn nhớ ngài, quả vải mỗi năm luôn đưa tới Đông Xưởng trước sau đó mới đưa vào cung không phải sao?”
Hai người cùng nhau đi vào bên trong phủ, Thương Kiều nhàn nhạt nói: “Coi như ngươi có lòng, tóm lại cũng đã rèn luyện mấy năm nay rồi, trong khoảng thời gian này cũng có thể làm chút việc giúp bản tọa.”
Hắn hạ lệnh gọi Tần Ngọc Trầm trở về chính là để hắn ta có thể giúp mình làm chút chuyện, còn bản thân cũng nên điều trị thân thể một chút.
Mấu chốt ở đây chính là người phụ trách điều trị là nàng nên hắn mới có tâm tình nghỉ ngơi.
Tần Ngọc Trầm hơi lo lắng: “Thiên Tuế Gia, thân thể ngài bị sao vậy…”
“Gia chỉ là quá mệt mỏi, gần đây mới tìm Miêu y điều trị thân thể, hiệu quả không tệ nên trong khoảng thời gian này sẽ tạm thời nghỉ ngơi.” Hòa công công mỉm cười nói.
Tần Ngọc Trầm sửng sốt: “Miêu y, những hương dã thôn y đó sao có thể…”
“Tần Chỉ huy sứ ở Nam Man mấy năm nay hình như vẫn có thành kiến đối với Miêu y thì phải, nhà ta ở kinh thành chỉ cảm thấy Miêu y này tất có chỗ thần kỳ.” Hòa công công lắc đầu.
Thương Kiều vào thư phòng, ưu nhã ngồi xuống nhìn về phía hắn ta: “Trong khoảng thời gian này bản tọa sẽ để lão Hòa và bọn Tiểu Tề Tử làm việc với ngươi, có mấy việc cần ngươi tự mình phụ trách xử lý.”
Tần Ngọc Trầm cung kính đáp: “Vâng.”
Thương Kiều lười biếng xua tay: “Được rồi, đi nghỉ ngơi đi, bôn ba vất vả một đường rồi, ngày mai sẽ đón gió tẩy trần cho ngươi.”
Hắn đang nghĩ xem nên mang theo những gì đến Điệu Vương phủ, nghĩ tới việc có thể mỗi ngày nhìn thấy mèo con được nuôi thả, mỗi ngày có thể nhìn thấy “Nàng” thì tâm tình rất tốt.
Tần Ngọc Trầm ôm quyền lui ra.
Hòa công công dẫn Tần Ngọc Trầm tới sân viện được phân cho hắn ta, mỉm cười nói: “Tần Chỉ huy sứ làm việc cho tốt, đây là cơ hội lộ mặt khó có được ở trước mặt Thiên Tuế Gia và Bệ hạ. Thiên Tuế Gia rất xem trọng người, dù sao thì vị trí Tổng chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ cũng vẫn còn trống.”
Tần Ngọc Trầm vui vẻ cười nói: “Vâng! Đa tạ Hòa công công chỉ điểm.”
Hòa công công vừa lòng gật đầu, xoay người rời đi.
Tần Ngọc Trầm để thuộc hạ đi cùng mình về nghỉ ngơi, sau đó đẩy cửa sân ra, vừa mới vào đã thấy một bóng người mặc tố bạch đứng dưới tàng cây.
Hắn ta sửng sốt.
Vân Nghê nhìn về phía hắn ta, nhẹ giọng nói: “Ngọc Trầm đại ca, năm năm rồi, cuối cùng huynh cũng đã trở lại.”
Tần Ngọc trầm nhìn nàng ta, nét mặt hiện lên vẻ đau xót phức tạp, sau đó quay người đóng cửa sân lại: “Muội tới đây làm gì?”
Vân Nghê ôn nhu nói: “Chờ huynh, ta có thể vào phòng nói chuyện với huynh không, ta đã cho người thu xếp tốt phòng của huynh rồi, màn giường vẫn là lam cẩm sa huynh thích, chính tay ta tự mình chọn đấy.”
Tần Ngọc Trầm im lặng một lúc rồi xoay người dẫn đầu vào phòng.
Vân Nghê nhìn bóng dáng của hắn ta, bước nhanh đuổi theo.
…
Trong Điệu Vương phủ.
Trận thẩm vấn đột ngột của Minh Lan Nhược khiến thư phòng lâm vào im lặng lâu dài.
Nàng dù bận nhưng vẫn ung dung phẩm trà chờ đợi, trên mặt không hề lộ ra chút nôn nóng nào.
Trong phòng, ba người Trần Ninh, Chu Như Cố, Chiêu Diệu chột dạ hai mặt nhìn nhau.
Đại tiểu thư ra chiêu ẩn ý khiến bọn họ không dám nói ra lý do thoái thác đã thương lượng xong trước đó được.
Hồi lâu sau, Minh Lan Nhược lại lên tiếng.
Nàng nhấp ngụm trà Long Tỉnh: “Điệu Vương phủ này của ta nhỏ lắm, không chứa nổi vài vị cao thủ công phu so với đại thần của Đông Xưởng còn lợi hại hơn được đâu, nếu đã không muốn nói thật thì mời các ngươi đi cho.”
Trần Ninh cười khổ, do dự một hồi rồi nói: “Đại tiểu thư, nếu thuộc hạ nói bởi vì trong lúc vận chuyển hàng hóa bị cướp khiến trong nhà phá sản, không thể không bán thân làm nô, làm võ sư cho người ta thì liệu ngài có tin được hay không?”
Minh Lan Nhược ngẩng khuôn mặt thanh diễm tuyệt luân kia lên nhìn hắn ta, nhàn nhạt nói: “Mấy đồng bạc ta đưa cho Vương ma ma kia vậy mà có thể mua được cao thủ bậc nhất trên giang hồ, vậy hiện giờ ta lấy được của hồi môn về rồi thì có phải là có thể thành lập một đội quân tạo phản lên làm Nữ hoàng hay không?”
Đời trước khi nàng tham gia trận tạo phản bức vua thoái vị của Tần vương cũng không thiếu cơ hội tiếp xúc với môn khách cao thủ của hắn ta, tất nhiên biết chút bạc lúc trước đưa cho Vương ma ma không đủ để mua được những người này.
Hơn nữa mấy người này vậy mà có thể theo dõi được người của Đông Xưởng, lần theo tung tích truy tìm được nơi bí mật như kia của Thương Kiều, tất nhiên sẽ không phải là mấy kẻ đầu đường xó chợ.
Hai mắt Chu Như Cố sáng lên: “Đại tiểu thư, người muốn quân đội hả?”
Minh Lan Nhược nhìn hán tử trẻ tuổi trước mặt, dù bận vẫn ung dung mỉm cười: “Sao nào, ngươi còn có quân đội muốn bán cho ta sao?”
Chiêu Diệu nhanh tay kéo hắn ta một cái, Chu Như Cố mới nhanh chóng ho khan nói: “Không phải, thuộc hạ chỉ là…À thì…Hơi tò mò.”
Minh Lan Nhược uống xong trà trong tay, thuận thế để ở bên cạnh: “Vậy được, tuy rằng ta không rõ vì sao vài vị cao thủ đây phải ẩn nấp trong Điệu Vương phủ nhưng nể tình các ngươi cũng chưa từng tổn hại đến người trong nhà, mỗi người các ngươi lĩnh một phong thư và một trăm lạng bạc rồi đêm nay rời khỏi đây đi.”
Dứt lời, nàng đứng dậy rời đi.
“Đại tiểu thư, người chờ một chút…Chúng ta…Chúng ta thật sự không có ác ý!” Mấy người Trần Ninh và Chu Như Cố lập tức hoảng loạn muốn tiến lên ngăn nàng lại.
Xuân Hòa giơ tay cản, “Tạch” một cái, nhuyễn kiếm bên hông bắn ra kiếm khí bốn phía, sắc mặt lạnh băng chắn ở trước mặt bọn họ: “Đứng lại, không cho phép các ngươi tới gần Đại tiểu thư nhà ta thêm một bước!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất