Minh Lan Nhược - FULL

Vương ma ma nói, không nhịn được mà bật khóc: “Ông trời thật không công bằng, phu nhân gả vào Quốc công phủ là nữ nhi duy nhất của Nguyên soái công nhưng cơ thể ốm yếu nhiều bệnh, chưa đến ba năm sau khi sinh đại tiểu thư cũng qua đời.”
Từ đó về sau, danh tiếng của nguyên soái Tiêu gia, một gia tộc trung liệt nổi danh khắp thiên hạ trong suốt mấy trăm năm, đã hoàn toàn chìm vào dĩ vãng ở vương triều Thiên Minh.
Nhìn Vương ma ma khóc không thành tiếng, còn mấy người Trần Ninh thì đỏ cả mắt, vẻ mặt Minh Lan Nhược trở nên đăm chiêu.
Nàng thở dài thật sâu một hơi: “Nếu ta không đoán nhầm, Tiêu Soái… Ngoại công của ta, chỉ sợ là không phải chết dưới tay người Hậu Kim và người Bắc Mông, mà là chết dưới âm mưu của bệ hạ đương thời.”
Chỉ riêng việc trên đường người già người trẻ ở Tiêu gia về quê lại gặp núi lở, cả nhà chết hết…
Nó giống hệt như việc hoàng tử và công chúa của Tiên hoàng gặp phải một vụ núi lở mà chết trên đường họ đi tế tổ.
Thủ đoạn diệt cỏ tận gốc của bệ hạ Minh Đế rất thô bạo và đơn giản, thậm chí lão ta còn không thèm thay đổi cách giết người bịt miệng!
“Đúng vậy! Ngoại trừ Thượng Quan Yến Sơn, tên hôn quân tàn ác và ti tiện có mưu đồ soán vị đó thì còn ai có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn và đê tiện này!” Trần Ninh oán hận nghiến ra cái tên của Minh đế từ kẽ răng.
Cùng đó lại càng thêm kính phục đối với sự thông minh của Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược nhìn bọn họ, nhẹ giọng hỏi: “Vậy các ngươi ẩn nấp bên cạnh ta là muốn làm gì? Nhân cơ hội ám sát Minh đế để báo thù cho ngoại công và các cữu cữu?”
Trần Ninh và những người khác im lặng.
Vương ma ma ho khan: “Trước đây chúng thần đã từng nghĩ đến điều này, bởi vì ám vệ của Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ có mặt ở khắp nơi, chúng thần khó có thể ám sát được tên hôn quân kia nhưng người là…”
“Ta là cháu gái ngoại nuôi của Đốc chủ Đông xưởng, Cửu Thiên Tuế, cho nên ẩn nấp bên cạnh ta là an toàn nhất và cũng có khả năng để ám sát hoàng đế nhất.” Minh Lan Nhược nhẹ nhàng bổ sung.
Nàng nhìn Vương ma ma, nói thẳng: “Xin lỗi, mặc dù ta cũng rất căm ghét đương kim bệ hạ vì sự tàn ác và ngu dốt của lão ta nhưng ta họ Minh, là người của Minh gia, ta phải suy nghĩ cho Minh gia nên ta sẽ không làm những việc nguy hiểm khi mà bản thân không nắm chắc.”
Mặc dù trong cơ thể nàng đang chảy một nửa dòng máu của Tiêu gia nhưng so giữa ngoại công và các cữu cữu mà nàng chưa từng gặp mặt.
Thì nàng đang có phụ thân yêu thương, bảo vệ và xem nàng như bảo bối. Nàng đã hại phụ thân và những người thân khác của mình chết trong kiếp trước, nên mong mỏi lớn nhất của nàng trong kiếp này là bảo vệ sự bình an của gia tộc.
Nàng đã chăm chỉ nỗ lực tích lũy thế lực cũng chính là để bảo vệ bản thân và gia tộc trong cuộc tranh đấu giữa Thái tử và Tần vương.
Chứ không phải làm những việc như ám sát hoàng đế, để gia tộc mình rơi vào nguy hiểm.
Trừ khi hoàng đế là mối đe dọa trực tiếp đến người thân và gia tộc của nàng!
Vương ma ma giật mình nhìn nàng một lúc, rồi đột nhiên cười khổ: “Người thật xứng đáng là huyết mạch duy nhất của Tiêu Soái, ngay cả cách nói chuyện cũng giống như ông ấy.”
Minh Lan Nhược không hiểu: “Vương ma ma nói vậy là có ý gì?”
Vương ma ma nhìn nàng, xúc động nói: “Những lời cuối cùng mà Tiêu Soái nói với Xích Huyết quân chúng thần là một khi ông ấy chết, Tiêu gia sụp đổ thì Xích Huyết quân không cần phải báo thù cho ông ấy và cũng đừng giao cho những hậu nhân không có năng lực của Tiêu gia.”
Nói xong, Vương ma ma cẩn thận lấy ra một bức thư đã vàng ố đưa cho Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược nhìn vào bức thư với những chữ viết như rồng bay phượng múa, vẻ mặt có hơi ngơ ngác, như thể nàng có thể xuyên qua thời gian và không gian để nhìn thấy vị Thống Soái ba quân, đại nguyên soái thông minh và dũng mãnh ấy.
Đó là ngoại công của nàng…
Có lẽ vào lúc thấy Minh đế đăng cơ, ông ấy đã đoán trước được số phận bi thảm của Tiêu gia.
Không cần báo thù, biến mất khỏi thế gian là cách mà ông ấy cố gắng hết sức để bảo vệ Xích Huyết quân của mình và nữ nhi yêu dấu đã gả vào Minh quốc công phủ cùng huyết mạch duy nhất.
Cháu gái ngoại họ Minh, mặc dù có một nửa dòng máu chính thống của Tiêu gia nhưng nàng là nữ nhân, không thể trở thành mối đe dọa cho Minh đế.
“Đại tiểu thư, người còn giống với người của Tiêu gia hơn chúng thần tưởng tượng, chúng thần đã quyết định đồng ý công nhận người là người thừa kế cuối cùng của Xích Huyết quân!” Vương ma ma nghiêm túc nhìn Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược nhíu mày: “Ta đã nói rồi, ta sẽ không…”
Vương ma ma cắt ngang lời nàng: “Với tư cách là chủ nhân của Xích Huyết quân, người có quyền quyết định mọi thứ về Xích Huyết quân bao gồm cả việc làm theo mong muốn của Tiêu Soái, từ bỏ kế hoạch ám sát Minh đế và Xích Huyết quân cũng sẽ mãi mãi trung thành với người!”
Minh Lan Nhược ngẩn ra, có nghĩa là ngay cả khi không ám sát Minh đế thì từ nay về sau Xích Huyết quân vẫn sẽ thuộc về nàng sao?
Sau khi Vương ma ma nói xong, bà ta vỗ tay, ngoài cổng lại có ba thành viên khác của Xích Huyết quân bước vào.
Bảy người bọn họ đồng loạt quỳ xuống, đặt tay lên vai trái, dùng giọng nói đầy khí sắc sắt và máu mà thề.
“Lấy máu làm tên, tôn chủ nhân làm vua, vĩnh viễn không phản bội!”
Đây là lời tuyên thệ trung thành và phục tùng đặc biệt của Xích Huyết quân đã thề trong hơn một trăm năm qua.
Vào khoảnh khắc này, ánh mắt của Minh Lan Nhược chuyển động như thể ngửi thấy mùi hơi thở của sắt và máu ở phương Bắc, máu sôi trào, nắm chặt di thư của Tiêu Soái.
Mặc dù Xích Huyết quân đã im hơi lặng tiếng trên thế gian này hai mươi năm nhưng nàng đã nghe truyền thuyết về quân đoàn này, họ được gọi là Xích Huyết Phá Thiên, sát thần ở phương Bắc.
Bất khả chiến bại hơn một trăm năm qua, Xích Huyết quân trong truyền thuyết!
Đó là một di sản khổng lồ và đáng sợ mà ngoại công đã để lại cho nàng!
“Vì sao các ngươi lại đưa ra quyết định này?” Sau một lúc lâu, Minh Lan Nhược mới bình tĩnh lại, đỡ Vương ma ma dậy.
Ở kiếp trước, người Xích Huyết quân chưa từng xuất hiện trong cuộc đời nàng cho đến khi nàng chết.

Ads
';
Advertisement