Minh Lan Nhược gật đầu, đi theo tiểu thái giám dẫn đường đến phòng thuốc.
Lúc gần đến phòng thuốc, nàng đột nhiên nhìn thấy một bóng người cao lớn biến mất ở góc sân cùng với một bóng người mảnh mai mặc đồ trắng.
Nàng nhận ra người mặc đồ trắng là Vân Nghê, người còn lại chính là Tần chỉ huy sứ, người thay thế Thương Kiều làm việc ở Nam Trấn Phủ Tư.
Vốn dĩ toàn là người của Đông Xưởng, nói chuyện cùng nhau cũng không có gì lạ.
Nhưng Minh Lan Nhược tinh mắt nhìn thấy Vân Nghê đột nhiên đưa tay kéo áo choàng của Tần chỉ huy sứ, mặc dù vội vàng buông ra ngay.
Nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Minh Lan Nhược hơi nheo mắt, nói với tiểu thái giám đang cúi đầu dẫn đường: “Phòng thuốc ở đây rồi, ta tự vào được, ngươi thay ta đi mời phủ y đến đây, ta có việc muốn hỏi.”
Tiểu thái giám vội vàng gật đầu ân cần: “Vâng.”
Đợi tiểu thái giám rời đi, Minh Lan Nhược nhẹ nhàng đi theo Vân Nghê vào sân.
Nàng có một linh cảm kỳ lạ và mãnh liệt rằng có thể khám phá ra một số bí mật thú vị.
Vân Nghê là người mà Minh Lan Nhược cảm thấy rất kỳ lạ kể từ khi nàng sống lại tới nay.
Minh Lan Nhược lén lút đi vào cái sân kia mới phát hiện ra đó là nơi để phơi dược liệu.
Nàng vừa tránh chỗ phơi dược liệu vừa đi về phía trước, còn chưa gặp được ai đã nghe thấy âm thanh khắc khẩu truyền ra từ một phòng gần đó.
“Ta không hiểu vì sao muội lại có địch ý lớn như vậy đối với Đại tiểu thư Minh gia kia chứ, nhất định cứ phải nhằm vào nàng!”
Nghe thấy tên của mình được nhắc tới, Minh Lan Nhược vội cảnh giác, nín thở ở ngoài cửa phòng nghe lén.
Kiếp trước nàng cũng từng là thám tử, biết ở khoảng cách gần như vậy mà muốn nghe rõ lời của người có nội lực thâm sâu như Tần Ngọc Trầm và Vân Nghê thì nhất định phải điều tiết cẩn thận tần suất hô hấp.
Chỉ cần hít thở có chút khác thường thôi là sẽ bị cao thủ võ công phát hiện ra ngay.
Sau khi điều chỉnh lại tần suất hô hấp vừa dài vừa nhẹ xong mới lặng lẽ nhìn qua cửa sổ.
Hình như là hai người Tần Chỉ huy sứ của Nam Trấn Phủ Tư và Vân Nghê đang đứng đấy tranh cãi.
Vân Nghê cắn môi nhìn hắn ta: “Tần đại ca, ta biết không nên đến tìm huynh nhưng mà hiện tại Thiên Tuế Gia đang bị tiện nhân kia mê hoặc, lúc trước ngài ấy nói sẽ không ở bên nàng ta nhưng hiện tại ngài ấy lại đặt Minh Lan Nhược ở bên người!”
Cái đó thì có gì khác vói việc bọn họ ở bên nhau đâu?
Từ sau khi nữ nhân kia không bị giam cầm nữa, Đốc chủ càng ngày càng ít cho phép nàng ta làm bạn ở bên cạnh hắn!
Tần Ngọc Trầm lạnh mặt: “Đã năm năm rồi, nếu muội thật sự bắt được tâm của Đốc chủ thì đã sớm thành toàn rồi!”
Vân Nghê không chịu nổi hét lên: “Ta nói rồi, ta không cầu mình có được trái tim của Đốc chủ, ta chỉ không chịu được khi nhìn thấy ngài ấy và tiện nhân Minh Lan Nhược kia ở bên nhau mà thôi, nàng ta sẽ hại chết Đốc chủ!”
Tần Ngọc Trầm lạnh lùng nói: “Đủ rồi, năm năm trước muội cũng đã nói Minh Lan Nhược sẽ vì Tần Vương mà lợi dụng Đốc chủ nhưng nàng gả cho một người chết làm Vương phi đã nhiều năm như vậy, vốn không hề có bất kỳ giao thoa gì với Tần Vương cả!”
Hắn ta dừng một chút: “Hiện giờ, tính cả mẫu tộc của Tần vương và Chu gia cùng hận nàng thấu xương, theo ý ta thấy là do muội ganh tỵ với nàng thì có!”
“Huynh không hiểu, mặc dù ta không rõ vì sao nàng không tiếp tục gút mắc với Tần vương và Thái tử như trước nữa nhưng ta biết nhất định nàng ta đang mưu toan gì đó, nhất định sẽ hại Đốc chủ!” Vân Nghê lại nói tiếp.
Nàng ta sao có thể nói cho Tần Ngọc Trầm biết nàng ta là người được trọng sinh, có thể dự kiến tương lai được!
Nói ra chỉ sợ sẽ khiến Tần Ngọc Trầm coi nàng ta thành kẻ điên mất!
Minh Lan Nhược tránh ở chân tường nghe thấy vậy thì nhíu mày, vì sao Vân Nghê này lại nói chắc chắn rằng nàng sẽ vì Tần vương mà hại chết Thương Kiều?
Đáy lòng nàng hiện lên một cảm giác quỷ dị nhưng trong lúc nhất thời lại không bắt được manh mối.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất