Nếu như năm năm trước Vân Nghê dùng mưu kế để lừa gạt, khiến Thương Kiều không biết gì.
Vậy thì, Thương Kiều có quyền biết sự thật và biết Tiểu Hi là nhi tử của hắn.
Tuy nhiên, bây giờ nàng cần phải điều tra rõ ràng những gì đã xảy ra vào đêm năm năm trước đó.
Dù sao thì nàng cũng đã nói với Hòa công công là năm năm trước Vân Nghê và Thương Kiều đã có “một đêm” với nhau, bây giờ nghĩ lại, có thể là có người đã đổi trắng thay đen sự thật của “đêm” hôm đó.
Khiến cho Thương Kiều hiểu lầm người đã xảy ra quan hệ với hắn trong đêm hôm đó là Vân Nghê.
Minh Lan Nhược cảm thấy trong lòng dần dần hiểu rõ.
Nàng quay trở lại phòng ngủ của Thương Kiều, tiểu thái giám thấy nàng thì ánh mắt sáng lên, ân cần nói: “Cô thái thái đã trở lại, Thiên Tuế Gia có vẻ không được khỏe, vẫn chưa hồi phục tinh thần.”
Minh Lan Nhược ho nhẹ một tiếng: “Đó là do tác dụng của thuốc tắm.”
Nếu không dùng chút thuốc an thần thì cái tên đại ma đầu này sẽ luôn gây sự.
Nói xong, nàng đi đến mép bồn tắm, nhìn thấy một dáng người mảnh khảng đang lặng lẽ dựa vào thành bồn, hai mắt nhắm lại, mái tóc đen xõa tung sau lưng, giống như một con hổ trắng đang ngủ say, hơi thở đều đặn.
Minh Lan Nhược bước đến bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống, cẩn thận đánh giá gương mặt tuấn mỹ nhưng ẩn chứa uy lực của hắn, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Ngay lúc này, nàng đoán có lẽ hắn đã không có phát sinh quan hệ gì với Vân Nghê.
Trong lòng nàng vừa vui vừa buồn.
Cả một đời trước, sau khi chết, nàng mới yêu hắn.
Nhưng trong kiếp này, bọn họ cùng phải đối mặt với khó khăn của nhau.
“Nhìn bản tọa đến mức thất thần, là do làm điều gì hổ thẹn sao?” Thương Kiều từ từ nhắm hai mắt, nhàn nhạn nói.
Minh Lan Nhược sửng sờ một lát, còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay mảnh khảnh đã đột ngột kéo nàng vào nước.
Minh Lan Nhược vừa rơi xuống nước, đã bị hắn vội vàng ôm chặt vào ngực.
Chóp mũi nàng cọ xát vào lồng ngực nóng bỏng của hắn, trong chốc lát cảm thấy rất…: “Khụ khụ khụ…”
Thương Kiều hạ tầm mắt xuống, nhìn chằm chằm nàng bằng đôi mắt sâu và nguy hiểm: “Gần hai khắc rồi, sao nào, hay là tối nay ngươi không muốn quay về?”
Minh Lan Nhược nhìn hắn, đột nhiên hạ tầm mắt xuống: “Được, vậy thì ta không quay về.”
Thái độ của nàng thay đổi khiến Thương Kiều nheo mắt: “Ngươi nghĩ rằng có thuốc an thần này, bản tọa không còn sức lực thì không thể làm gì được ngươi sao?”
Minh Lan Nhược nhẹ nhàng nói: “Hay là, ta cho ngài giải dược của thuốc an thần này?”
Thương Kiều nhìn nữ nhân mềm mại đang ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, hắn nheo mắt lại: “Ngươi muốn làm gì?”
Nàng vừa mới hạ dược hắn, giờ lại ngoan ngoãn đưa giải dược cho hắn?
Minh Lan Nhược ngước mắt lên lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Không phải ngài vẫn luôn muốn biết tên đầy đủ của Tiểu Hi sao?”
Ánh mắt Thương Kiều dần trở nên sâu thẳm: “Không phải ngươi nói cậu bé tên là Minh Hi, họ của cậu bé là họ của ngươi sao?”
Minh Lan Nhược nhẹ nhàng nói: “Thực ra, tên đầy đủ của nhóc con là Thương Minh Hi.”
Nàng vẫn luôn không nói cho hắn biết là bởi vì trong lòng còn oán hận và tức giận, oán hận hắn không tin nàng, giận hắn đã vì Vân Nghe mà tỏ ra không quen biết nàng.
Giờ phút này, cả người Thương Kiều trở nên sững sờ, hắn nhìn Minh Lan Nhược, cố gắng tìm dấu vết nói dối trên mặt nàng.
Nhưng, không có.
Nàng cứ nhìn hắn như vậy, gương mặt thanh tú và đôi mày vương những giọt nước li ti, mềm mại và bình lặng.
Như là đang kể một câu chuyện có thật.
Trái tim Thương Kiều hơi thắt lại, hắn lặng lẽ nhìn nàng, hồi lâu, khàn giọng hỏi: “Tại sao, cậu bé cũng có họ Thương như ta?”
Tại sao?
Cậu bé đó có cùng họ với hắn.
Minh Lan Nhược từ từ nói: “Tại sao ư, bởi vì đó là nhi tử của ta, nên có họ của người ta yêu, cũng nên có họ của ta.”
Bởi vì cậu bé là nhi tử của ngài.
Nàng rất muốn nói lại một lần nữa nhưng nàng biết đây chưa phải lúc.
Nàng không có chứng cứ chứng minh đêm đó người ở cùng hắn là nàng mà không phải là Vân Nghê.
Vậy thì, đổi cách khác vậy.
“Người ta yêu…”
Bỗng nhiên Thương Kiều nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên: “Tốt nhất ngươi có thể chứng minh điều này, ngươi có biết những kẻ nói dối trên thế giới này sẽ có số phận ra sao không?”
Minh Lan Nhược nhìn hắn, đột nhiên cong mắt, mỉm cười: “Đương nhiên.”
Nói xong, nàng đột nhiên nhón chân ở trong nước, ngước đầu lên hôn nhẹ lên đôi môi mỏng màu đỏ của hắn.
Đây là chút tâm ý mà nàng nợ hắn trong cả kiếp trước lẫn kiếp này.
Cơ thể Thương Kiều khẽ run lên, ánh sáng trong đáy mắt giống như có vô số cơn bão ập vào bờ.
Đột nhiên hắn đưa tay ra ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, gần như thô bạo mà hôn một nụ hôn sâu hơn.
Hành động chủ động của nàng đã phá vỡ tất cả phòng tuyến lý trí của hắn.
Mặc kệ mục đích của nàng là gì, chỉ riêng giờ phút này, hắn cảm thấy như điều gì đó còn thiếu trong trái tim mình đã được lấp đầy.
Cảm giác như đang trong một giấc mơ đen tối, sự lạnh lẽo của dòng sông tịch mịch đã trở nên ấm áp mãnh liệt hơn trong khoảnh khắc này.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất