Nàng là “nhân tính” mà hắn cố ý giữ lại.
Nàng rất muốn hỏi hắn, vì sao, thế nhưng trong lúc nhất thời lại không biết phải hỏi như thế nào.
Nhưng Thương Kiều lại thản nhiên mở lời: “Ngày mai, đưa Tiểu Hi tới đây một chuyến, Đường lao mang theo chút đồ ăn đặc sản, có thứ mà trẻ con thích.”
Minh Lan Nhược sửng sốt, đáy mắt hiện lên vẻ động lòng và phức tạp.
Nàng mỉm cười: “Được.”
Hắn thông minh cỡ nào, làm sao có thể không rõ nàng nói cho hắn biết tên đầy đủ của Tiểu Hi là có ý gì.
Minh Lan Nhược nhìn hắn, bỗng nhiên nói: “Ta nghĩ, có lẽ, ngươi có thể nói cho ta biết, đêm năm năm trước, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì.”
Nếu như trong lòng hắn cũng có suy đoán, vậy nàng có thể đơn đao trực tiếp hỏi rõ ràng xem đêm đó hắn đã nhìn thấy cái gì.
Nàng đã không muốn vì Vân Nghê mà đoán tới kiêng lui nữa.
Thương Kiều cứng đờ, ngón tay không tự giác siết chặt lấy nhẫn ban chỉ bạch ngọc.
Hơi thở cả người trở nên tối tăm thô bạo: “Ngươi muốn biết điều gì?”
Nàng đã biết được những gì? Chẳng lẽ Vân Nghê tiết lộ tin tức gì đó? Nàng đã biết hắn từng có một đêm với Vân Nghê, còn khiến nàng ta có thai…
Minh Lan Nhược bình tĩnh nói: “Ta hoài thai cũng do buổi tối ngày hôm đó nên ta muốn biết rốt cuộc ai là phụ thân của Tiểu Hi.”
Hắn mẫn cảm đối với buổi tối năm năm trước như vậy, còn không cho phép bất kỳ kẻ nào nhắc tới, trước kia nàng còn nghĩ nguyên nhân bởi vì mình và Tần vương.
Hiện giờ ngẫm lại, có lẽ là bởi vì giữa hắn và Vân Nghê đã xảy ra chuyện gì đó.
Thương Kiều hơi mở to mắt, trong mắt lạnh băng không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm: “Ngươi nói cái gì?”
Rõ ràng buối tôi hôm đó sau khi nàng hôn mê, là hắn và đại phu đã đặt nàng ở bên cạnh Thái Tử cũng hôn mê, sao nàng lại có thai được!
Ngay cả lão Hòa cũng suy đoán nhất định là về sau Minh Lan Nhược lại trộm sắc sinh hương với Thượng Quan Hoành Nghiệp nên mới có thai!
Minh Lan Nhược nhàn nhạt nói: “Đêm ở tửu lâu năm năm trước, Thái Tử hôn mê, Tần vương cũng hôn mê, từ đó về sau ta cũng không hề qua lại với ai trong số hai người họ hết, cho nên Tiểu Hi là ngày đó có, lúc A Cổ ma ma bắt mạch ra ta có thai cũng đã tính ra chính là ngày ấy.”
Có một số việc sẽ là điều cấm kỵ nếu không được tiết lộ.
Vậy chỉ cần nói thẳng ra là được.
Ngón tay thon dài của Thương Kiều gần như bóp nát nhẫn ban chỉ, hắn nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược tựa muốn nhìn thấu được trái tim nàng.
Bởi vì giờ phút này trong lòng hắn đang nổi lên sóng to gió lớn.
Minh Lan Nhược ý vị thâm trường nhìn hắn: “Nếu ngươi cảm thấy ta đang làm nhục Vân Nghê, không tin ta đêm đó hoài thượng thì cứ việc tra.”
“Tra thử xem quan hệ giữa nàng ta và Tần Ngọc Trầm, nếu ta đoán không sai thì Tần Ngọc Trầm chính là Vệ trưởng đã canh gác cạnh ngươi đêm đó.”
Thậm chí lúc trước nàng còn không biết đến tồn tại của người tên Tần Ngọc Trầm này, nếu không bằng không cớ thì nàng sẽ không thật sự nói rõ được như vậy.
Nhưng Tần Ngọc Trầm đã trở lại, hắn ta tồn tại chính là chứng cứ.
Dựa vào bản lĩnh của Thương Kiều, hắn nhất định có thể tra được dấu vết còn sót giữa Tần Ngọc Trầm và Vân Nghê, huống chi hiện tại Vân Nghê còn cần phải mượn sức Tần Ngọc Trầm, cố ý ái muội, chắc chắn sẽ lưu lại đủ loại dấu vết.
Đây chính là mấu chốt đột phá!
Sắc mặt Thương Kiều hơi đổi.
Hắn đã ra lệnh hạ phong khẩu, sẽ không có ai trong Đông Xưởng dám hé răng nửa chữ về tình hình đêm đó với nàng.
Sao nàng lại có thể biết được Vệ trưởng canh gác đêm hôm đó là Tần Ngọc Trầm được?
Ánh mắt Thương Kiều lóe lên, lâu sau mới lên tiếng: “Ngươi…”
“Hắc, ta về rồi đây, tiểu nha đầu mau tới xem ta mang ngạc nhiên gì về cho ngươi này!” Thanh âm sắc nhọn đột nhiên vang lên đánh gãy lời hắn muốn nói.
Đường lão hưng phấn chạy tới, trong tay còn túm theo một người.
Đó là một nữ tử trung niên có đôi mắt to và bờ môi dày, mặc váy màu lam của người Miêu, trên cổ đeo vòng bạc.
Minh Lan Nhược vừa thấy đã sửng sốt, sau đó đứng dậy hô: “Ô Tang cô cô!”
Nữ tử trung niên kia nhìn thấy Minh Lan Nhược thì run môi, lập tức vọt tới ôm chặt nàng: “Đại tiểu thư!”
Hai mắt Minh Lan Nhược rưng rưng nôn nóng thăm dò nhìn về phía sau bà ấy: “A cổ ma ma đâu!”
Ô Tang cô cô là đồ đệ của A Cổ ma ma, cũng là người bốc thuốc cho nhũ mẫu A Cổ ma ma, là thân hữu lớn lên từ nhỏ với bà ấy!
Ô Tang cô cô rưng rưng lắc đầu: “Sư phó trở về Nam Man, tạm thời chưa thể quay lại, ngài bảo ta tới phụng dưỡng người trước!”
Minh Lan Nhược tỏ ra mất mát: “Ra là vậy.”
Nếu không nhờ có nhũ mẫu A Cổ ma ma dạy cho mình y thuật, nếu không phải trước khi nàng lên kiệu hoa bà ấy lén lút dúi cho mình một ngàn lượng bạc và ít ngân phiếu thì những ngày trôi qua trong giam cầm kia nàng sao có thể chịu nổi.
Ô Tang cô cô nói: “Sư phó biết người thoát thân nên rất vui mừng, ngài nói nhất định sẽ thực hiện tâm nguyện của ngươi nên xin người kiên nhẫn chờ thêm một chút, ngài sẽ trở về.”
Minh Lan Nhược hồ nghi: “Tâm nguyện của ta?”
Nàng có tâm nguyện gì chứ? Bảo vệ những người mình yêu một đời bình an chính là tâm nguyện của nàng.
Nhưng sau ngày nàng trọng sinh trở về đã ôm bụng to chạy đi tìm Thương Kiều, còn chưa kịp nói với A Cổ ma ma.
Đường lão làm mặt quỷ với Minh Lan Nhược: “Tâm nguyện của tiểu nha đầu này còn không phải là giúp tiểu thái giám này hoàn dương hay sao, hoặc là nói chữa khỏi bệnh thái giám của hắn, theo đuổi sinh hoạt tính phúc!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất