Đêm, đèn đuốc trong thư phòng sáng trưng.
Thương Kiều phê duyệt tấu chương trong cung đưa tới, cửa thư phòng mở ra, Hòa công công bưng một cái hộp đi vào đặt ở trên bàn: “Thiên Tuế Gia, đây là thuốc Trương Thiên sư luyện.”
Hắn buông bút son xuống, tiện tay lấy một viên ngậm vào trong miệng.
Hòa công công đưa nước tới, hầu hạ hắn uống thuốc, muốn nói lại thôi: “Chủ tử gia, ngài đã uống thuốc của Điệu Vương phi, Đường lão cũng đã trở lại, tạm thời không cần thay bệ hạ thử thuốc nữa.”
Thương Kiều cầm lấy nước, thản nhiên nói: “Ở đâu ra nhiều lời như vậy… Ô!”
Chỉ là lúc này đây, thuốc vào trong bụng, sắc mặt hắn trắng bệch, khóe miệng lập tức tràn ra một ngụm máu đen lớn.
“Chủ tử gia!” Hòa công công quá sợ hãi, xông lên đỡ lấy hắn.
Thương Kiều nhắm mắt lại, đầu ngón tay nhanh chóng bóp Liên Hoa Quyết, vận khí điều trị nội tức.
Sau khi vận khí một vòng, hắn mang theo sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi tựa vào ghế: “Nói cho Trương thiên sư, lần này trong thuốc có nhiều ô phù tử và thủy ngân hơn, sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả dùng của bệ hạ.”
Hòa công công không đành lòng, rưng rưng nói: “Vâng.”
Lúc này, một bóng người màu trắng yểu điệu mang theo hộp thức ăn vừa hay đi vào.
Vân Nghê vừa nhìn vết máu bên miệng Thương Kiều, lập tức lòng nóng như lửa đốt cầm ly nước đưa tới: “Thiên Tuế Gia lại hộc máu sao, mau truyền phủ y!”
Thương Kiều nhận cốc nước súc miệng, bình tĩnh nói: “Không cần ngạc nhiên, thử thuốc Dược Trường Sinh sẽ như thế.”
Vân Nghê nhìn vết máu đỏ tươi trên tấu chương, không nhịn được nói: “Lúc trước ngài thử thuốc cũng chưa từng phun nhiều máu như vậy, chẳng lẽ đám thuốc của Minh Lan Nhược tương khắc với dược tính của ngài, ngài không nên quá tin tưởng nàng ta!”
Thương Kiều đột nhiên ngước mắt lên, nhìn nàng ta với cái nhìn sâu thẳm:
“Vậy ngươi nói cho bản tọa biết, bản tọa nên tin ai?”
Dưới ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo của hắn, Vân Nghê không biết tại sao lại sợ hãi, chột dạ lại bất an cúi đầu: “Là thiếp thân đi quá giới hạn.”
Thiên Tuế Gia là người độc đoán, điều hắn không thích nhất chính là người khác nhúng tay chỉ huy hắn làm việc.
Hòa công công thấy thế, âm thầm thở dài, đi lên hòa giải: “Vân Nghê à, ngươi làm món hoành thánh mà Thiên Tuế Gia thích ăn nhất sao?”
Vân Nghê lập tức mở hộp thức ăn của mình ra, dịu dàng nói: “Gia, đây là hoành thánh mà Vân Nghê dùng canh nóng hầm ba canh giờ cùng với thịt gà tươi và cây tể thái làm ra, bữa tối hôm nay ngài không ăn nhiều, nôn ra máu, ăn chút cho ấm dạ dày.”
Dạ dày Thiên Tuế Gia không tốt, lại kén ăn, ăn món gì cũng chỉ có mấy đũa, chỉ có ăn hoành thánh nàng ta làm mới có thể ăn hết một chén.
Lần này Thương Kiều không động đũa, chỉ nhắm mắt tựa vào ghế, thản nhiên nói: “Xương cốt ngươi không tốt, ít xuống bếp đi, để món hoành thánh này xuống đi, gọi Tiểu Tề Tử tới đây.”
Vân Nghê muốn nói lại thôi, vẫn theo lão Hòa rời đi.
Lão Hòa nhìn Vân Nghê suy sụp, an ủi: “Thiên Tuế Gia vẫn thích tay nghề của ngươi, chỉ là vừa uống thuốc, miệng đắng.”
Vân Nghê gật đầu, nhìn Tiểu Tề Tử bị gọi vào phòng, cũng không để ý đến mình.
Đáy mắt nàng hiện lên sự lạnh lẽo: “Từ sau khi Tiểu Tề Tử này nhận Thiên Tuế Gia làm nghĩa phụ, càng ngày càng không có quy củ, ngay cả ta và ngươi mà cũng không coi ra gì!”
Lão Hòa có chút không vui nói: “Chúng ta cùng làm việc cho Thiên Tuế Gia, phân cao thấp làm gì.”
“Vâng.” Vân Nghê cười gượng một tiếng.
Nhìn lão Hòa rời đi, Vân Nghê cắn môi, trong lòng không vui.
Hòa công công tán thưởng nàng ta, là bởi vì nàng ta rất trung thành, cũng là bởi vì nàng ta là nữ nhân duy nhất Thương Kiều cho phép tới gần, cũng không phải thật sự coi nàng ta là nữ chủ tử mà hầu hạ.
Nàng ta mang theo tâm sự nặng nề xoay người đi đến một hành lang gấp khúc ngồi ngẩn người.
Hôm nay Thiên Tuế Gia vẫn biết quan tâm thân thể của nàng ta, không biết tại sao, nàng ta vẫn cảm thấy bất an đối với chuyện hôm nay bị người ta nghe trộm.
Cũng không biết ngẩn người bao lâu, bỗng nhiên trong lúc vô tình nàng thoáng nhìn Tiểu Tề Tử bưng một chén hoành thánh đi ra từ thư phòng.
Sau đó, mặt Tiểu Tề Tử không chút thay đổi đổ chén hoành thánh kia vào trong ao cá cách thư phòng không xa.
Thiên Tuế Gia lại làm kêu người ta đổ tâm ý của nàng ta đi…
Nhìn Tiểu Tề Tử đi xa, Vân Nghê run rẩy che miệng, cả người run rẩy chạy về phòng mình: “Vì sao…”
Kiếm Vũ đang lau kiếm ở trong phòng, chợt thấy Vân Nghê xông vào, mặt đầy nước mắt và khủng hoảng, ả vội vàng đứng lên: “Vệ trưởng, ngài làm sao vậy!”
Vân Nghê đóng cửa lại, mặt trắng bệch: “Kiếm Vũ, ta nên làm gì bây giờ…”
Cuối cùng nàng ta cũng dám khẳng định hôm nay người tới nghe trộm tám chín phần mười có liên quan đến Minh Lan Nhược, e là tiện nhân kia đã nghe được cái gì, còn mật báo với Thiên Tuế Gia!
Nếu không Thiên Tuế Gia sẽ không trấn an nàng, rồi lại đổ thức ăn nàng đưa qua, Gia nhất định sẽ phái người tra rõ chuyện năm đó!
Làm sao bây giờ?
Kiếm Vũ nghe xong sự tình, ánh mắt lạnh lẽo: “Vệ trưởng, lúc trước ngài quá cẩn thận, cái gì cũng sợ, bằng không đã sớm diệt trừ Minh Lan Nhược rồi!”
Vân Nghê cắn răng: “Ta cũng hối hận!”
Kiếm Vũ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: “Muốn điều tra chuyện năm đó, cần thời gian nhất định, nếu trong lúc này Minh Lan Nhược và tiện chủng của nàng ta xảy ra chuyện gì, Gia đương nhiên sẽ không có tâm trạng đi điều tra chuyện năm đó!”
Vân Nghê nhìn Kiếm Vũ, cắn răng: “Nhưng tên khốn Tần Ngọc Trầm kia, không chịu giúp ta!”
Kiếm Vũ nheo mắt: “Hắn ta có giúp hay không cũng không quan trọng, trong khoảng thời gian này Gia vì chữa bệnh đã giao phần lớn chuyện và quyền lực cho Tần chỉ huy sứ.”
Ả cười nhạo: “Nhưng hắn ta vừa trở về đã thay Gia quản lý sự vụ, Cẩm Y Thập Tam Vệ không phục hắn ta rất nhiều, rất nhiều người cảm thấy ngài hầu hạ Thiên Tuế gia lâu như vậy, Thiên Tuế gia dưỡng bệnh, cũng nên do ngài quản lý sự vụ, dựa vào gì đến phiên người đã rời đi năm năm như hắn ta!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất