Đặc biệt là Vân Nghê còn từng mang thai con của hắn ta.
Tần Ngọc Trầm lắc đầu: “Không, hạ quan là lo lắng hành động tiếp theo sẽ không thuận lợi như vậy, chỉ sợ gặp phải nguy hiểm, ngài có nên tạm lánh không?”
Thiên Tuế gia vừa bế quan, những ngày này hắn ta ở Đông Xưởng, bị cản trở khắp nơi, chính lệnh không thông, chính là “bài học” vì hắn ta không hợp tác với Vân Nghê, có thể thấy thế lực của Vân Nghê ở Đông Xưởng không nhỏ.
Ánh mắt Minh Lan Nhược lưu chuyển, như những ngôi sao trên trời: “Nếu đã muốn chặt đứt cánh tay kẻ địch, hiểm nguy khẳng định phải mạo hiểm, ngươi nên hiểu hơn ta.”
Tần Ngọc Trầm nhìn khuôn mặt thanh tú bức người đó, chỉ cảm thấy không dám nhìn thẳng, quay đi: “Vâng.”
Trên đường đi, Minh Lan Nhược đã cho Trần Ninh đưa Tiểu Hi về Điệu vương phủ.
Không lâu sau, một đoàn người đã đến Đông Xưởng, Tần Ngọc Trầm cho người tước vũ khí áp giải đội Cẩm Y Vệ trước đó đã canh gác bên ngoài cho Kiếm Vũ.
Sau đó, hắn ta lại ra lệnh cho thuộc hạ bao vây nơi ở của đội Cẩm Y Thập Tâm Vệ do Vân Nghê lãnh đạo.
Cảnh tượng gần như “nội chiến” này khiến mọi người trong Đông Xưởng rất chú ý cùng bất an.
Đoàn người Minh Lan Nhược và Tần Ngọc Trầm đi thẳng về phía phòng của Vân Nghê, bọn họ đã có đủ bằng chứng để bắt Vân Nghê vào ngục.
Nhưng đi được nửa đường, có một bóng người mặc trang phục trắng tinh khoanh tay đứng trên hành lang.
Không phải Vân Nghê thì là ai.
Minh Lan Nhược và Tần Ngọc Trầm dẫn theo một đám Cẩm Y Vệ dừng bước.
“Vân vệ trưởng, sao vậy, bệnh đã khỏi rồi à?” Minh Lan Nhược mỉm cười lên tiếng.
Vân Nghê quay người lại, lạnh lùng nhìn nàng, đáy mắt là sự chán ghét: “Minh Lan Nhược, ngươi vẫn độc ác như trước kia!”
Minh Lan Nhược tất nhiên biết nàng ta nói đến kiếp trước của bọn nàng nhưng nàng không có hứng thú để đối phương biết mình cũng là người trọng sinh.
Nàng thản nhiên nói: “Vân Nghê, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn chịu trói, Cẩm Y Thập Tam Vệ dưới trướng ngươi đã bị áp giáp, chống cự không có lợi gì cho ngươi.”
Vân Nghê khinh miệt cười nhạt: “Chỉ bằng ngươi?”
Nàng ta nhìn về phía Tần Ngọc Trầm: “Tần Ngọc Trầm, ngươi thật sự muốn giúp ả tiện nhân vô sỉ này, phản bội Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng?”
Tần Ngọc Trầm cau mày, trầm giọng nói: “Vân Nghê, rõ ràng là ngươi tự ý điều động người , vây giết Điệu vương phi đang chữa bệnh cho Đốc chủ, đây mới là hành vi phạm thượng, thậm chí là mưu phản!”
Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng đại diện cho hoàng quyền, mọi sự điều động nhân mã phải có được sự cho phép của Đốc chủ Đông Xưởng!
Không có lệnh của Đốc chủ, tự ý sử dụng Cẩm Y Vệ, chính là mưu phản!
“Thật sao?” Vân Nghê sáng khoái cười nhưng trong đôi mày thanh tú trong trẻo ấy lại tràn ngập một sự lạnh lẽo.
“Ha ha, ta thấy là Tần Chỉ huy sứ ngươi bị ả tiện nhân Minh Lan Nhược này mê hoặc, thần trí không rõ rồi!”
Tần Ngọc Trầm và Minh Lan Nhược nhìn nhau, trong mắt đối phương nhìn thấy rõ sự cảnh giác.
Lời này của Vân Nghê không đúng!
Đúng như vậy, nàng ta đột nhiên giơ lệnh bài trong tay, dùng nội lực truyền âm hét lớn: “Truyền lệnh Đốc chủ, Chỉ huy sứ của Nam Trấn Phủ Tư là Tần Ngọc Trầm cấu kết với Điệu vương phi, lấy cớ chữa bệnh cho Đốc chủ, cưỡng chế Đốc chủ, phạm thượng mưu phản!”
Lệnh bài trong tay Vân Nghê đại diện cho thân phận của Thương Kiều, khiến sắc mặt Tần Ngọc Trầm đại biến: “Nguy rồi!”
Khoảnh khắc tiếp theo, xung quanh đột nhiên xuất hiện vô số Cẩm Y Vệ cầm tú xuân đao và Xưởng vệ Đông Xưởng cầm kiếm cung nỏ, bao vây Tần Ngọc Trầm và Minh Lan Nhược cùng những người đi theo!
“Vân Nghê, ngươi điên rồi sao, dám mạo danh Đốc chủ, đây là tội tru di tam tộc!” Tần Ngọc Trầm lạnh giọng quát lớn.
Vân Nghê lạnh lùng cười: “Chỉ huy sứ Tần, ta thấy ngươi điên rồi, ngươi tưởng Thiên Tuế gia bị bệnh, là có thể nhân cơ hội cấu kết với ả tiện nhân Minh Lan Nhược này, định mưu hại Thiên Tuế gia, để nắm quyền Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ
Tần Ngọc Trầm ngu xuẩn này, tưởng rằng nàng ta lăn lộn ở Đông xưởng kinh thành hơn mười năm là vô ích sao? Thật sự nghĩ chỉ có thể dùng Cẩm Y Thập Tam Vệ thôi sao?
Minh Lan Nhược nhìn Vân Nghê, nhàn nhạt nói: “Ngươi thật lợi hại, chỉ cần vài cái tội danh lớn như vậy là có thể danh chính ngôn thuận mà giết bọn ta.”
Đây là Vân Nghê chó cùng rứt giậu, định diễn một màn giết chết bọn họ, sau đó bắt cóc Thương Kiều sao?
Vân Nghê nheo mắt, Minh Lan Nhược đã đoán đúng.
Thiên Tuế gia hiện tại đang ở lúc yếu nhất, nếu nàng ta không thể nhân lúc này khống chế hắn, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
“Minh Lan Nhược, ngươi tưởng rằng nửa đường để tiểu tiện hóa của ngươi trốn về Điệu Vương phủ là an toàn rồi sao? Yên tâm, ta sẽ để cho mẫu tử các ngươi đoàn tụ ở địa ngục!”
Khuôn mặt Vân Nghê thanh lệ giờ đây tràn đầy ý cười dữ đắc ý dữ tợn.
Minh Lan Nhược trầm xuống: “Ngươi đã phái người đến Điệu Vương phủ?”
Vân Nghê cười lớn, tràn đầy căm hận: “Đây chính là cái giá khi ngươi dám giết chết Kiếm Vũ, ta cũng sẽ chặt xác đứa nhỏ súc sinh kia thành từng mảnh rồi mang đến cho ngươi!”
Minh Lan Nhược ánh mắt lạnh lẽo: “Trước đây ta và Tiểu Hi nhiều lần gặp nguy hiểm, e rằng có bút tích của ngươi phải không?”
Nhìn thấy Minh Lan Nhược cuối cùng cũng mất đi sự bình tĩnh, những hận ý và đắc ý của vân Nghê đã kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng bùng nổ.
Nàng ta nghiêng đầu: “Đúng vậy, để ta nhớ xem từ khi nào nhỉ? Ồ, lần đầu tiên, là Thái tử phi, tức là muội muội thứ hai của ngươi sai người bắt cóc và giết chết nhi tử ngươi giữa đường, chính ta đã sai người đưa bọn buôn người và sát thủ đến trước mặt nàng ta!”
“Lần thứ hai, tại núi Thang Tuyền, Thái tử đột ngột muốn giết ngươi, bởi vì chính ta đã nói với hắn ta rằng ngươi đang che giấu Tần Vương!”
“Lần thứ ba, phu nhân Minh Quốc Công muốn giết ngươi, chính ta đã giúp bà ta liên lạc với người của Hoàng hậu, đợi những sát thủ mà bà ta phái đi xuất phát một canh giờ sau mới báo cho Đốc Chủ!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất