Minh Lan Nhược - FULL

“Ta từng muốn cuộc sống như tài tử giai nhân trong sách, “khát vọng bị người khác che giấu, sắp đặt mọi thứ, bảo vệ cẩn thận, tránh khỏi khổ đau, sợ hãi, không phải lưu lạc, không gặp cảnh không nơi nương tựa” nhưng ta vốn hiểu rõ, không phải vật trong hộp, cá trong chậu, sao phải cần người khác trân quý như vậy?”
Ánh trăng chiếu rọi vào mắt nàng, lạnh lẽo và trong suốt.
Nàng vén lọn tóc mai ra sau tai, nhìn hắn cười một tiếng, nói từng câu từng chữ.
“Vì vậy bây giờ, ta muốn sống vì bản thân, nếu có người nguyện ý bầu bạn với ta cả đời, ta sẽ không bao giờ rời khỏi hắn, không tiếc hy sinh mạng mình!”
“Nếu có người cô phụ ta, ta nhất định ăn miếng trả miếng, có thù tất báo, khiến hắn hối hận cả đời!”
“Nếu có người chung tình với ta thì ta sẽ để mình thoải mái vui vẻ thích, ngài nói có đúng không?”
Hắn chậm rãi nâng đôi mắt phượng nhìn nàng, lúc này như thể mới nhận rõ tiểu cô nương của hắn, ánh trăng chiếu rọi vào mắt nàng, trong trẻo sảng rực đày chói mắt.
Đây nào phải là vầng trăng trong trẻo, nàng phải là ánh mặt trời buổi sớm, khiến người ta có thể nhìn thẳng, lại có thể chiếu sáng bầu trời của hắn.
Hắn nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên bật cười, đặt nàng xuống, sau đó hắn cũng đứng dậy.
Thương Kiều nhìn nàng chăm chú, vẻ mặt nhẹ nhàng dịu dàng lạ thường, nâng tay ôm quyền: “Tại hạ Thương Kiều, hiện tại là Đốc Công nắm giữ Đông Xưởng, đồng thời phụ trách Nam Trấn Phủ Tư, trước kia là tại hạ ngu muội, có lỗi với tiểu thư, nghe nói tiểu thư Minh gia thông minh lại độ lượng, có thể cho tại hạ một cơ hội, làm quen lại với tiểu thư không?”
Minh Lan Nhược bỗng nhiên đỏ ửng mắt, mỉm cười, khẽ nói: “Ta là con gái của Quốc Công Minh Gia, Minh Lan Nhược, có nghe đến danh tiếng của Đốc Công, nguyện được làm quen lại với Đốc Công.”
Thứ gọi là có lòng, chính là ta có gió, ngài có trăng, từ nay về sau trắng sáng chiếu rọi gió mát.
Ta nguyện ý tỉ tê, ngài nguyện ý giãi bày.
Vứt bỏ những xưa cũ kiếp trước, những thành kiến và thù cũ của kiếp này, mọi chuyện bắt đầu lại từ đầu, ta và ngài làm quen lại.
“Đồ ngốc, không phải hy vọng ta làm quen lại với ngươi sao, mọi chuyện bắt đầu lại từ đầu, khóc gì mà khóc.” Hắn nhìn đôi mắt nàng ngấn lệ, đưa tay lau khoé mắt nàng, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy nàng.
Minh Lan Nhược vừa chùi nước mắt lên ngực áo mãng bào thêu vàng của hắn, vừa mềm giọng nói: “Ai bảo ta khóc, đã nói là bắt đầu lại rồi, không được tuỳ tiện ôm, ngài nhìn thấy tiểu thư xinh đẹp trên đường mà cứ lỗ mãng như vậy, cũng không sợ người ta mắng ngài là đăng đồ tử, vung tay tát ngài à.”
Thương Kiều ôm nàng không buông tay, vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng: “Bản toạ là thái giám, lại còn là một thái giám quyền cao chức trọng, đăng đồ tử ở đâu ra nữa, ai lại dám tát ta?”
Nước mắt Minh Lan Nhược như lăn ngược về: “…”
Chậc, bày trò cả ngày trời, bầu không khí cảm động cũng biến mất, đúng là bị tên thái giám chết tiệt này chọc tức chết mà!
Rõ ràng đã nói muốn theo đuổi nàng lại từ đầu chẳng phải hay sao?
Không nên hy vọng vào cái tên bụng dạ đen tối nham hiểm này hiểu thế nào là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu mà!
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn u ám của Minh Lan Nhược, Thương Kiều lập tức ho khan một tiếng: “Cái kia… Hai hôm nữa là có chợ hoa đầu xuân, có muốn cùng bản toạ đi dạo chơi không?”
Minh Lan Nhược khẽ nheo đôi mắt to của mình: “Được thì cũng được nhưng Đốc chủ có thể bỏ tay khỏi ngực của bản cô nương không?”
Hắn sờ như vậy đủ lâu rồi chứ, đã là thái giám rồi, cái gì cũng không làm được, mà còn thích động ta động chân như vậy!
Thương Kiều: “…”
Đốc chủ không vui cũng không cam tâm dời tay đi.
“Ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khoẻ, Đốc chủ, ngài nghỉ ngơi đi, bản tiểu thư cũng phải nghỉ ngơi rồi.” Minh Lan Nhược cười nhạo một tiếng rồi quay người nghênh ngang rời đi.
Thương Kiều nhìn bóng lưng yểu điệu của nàng biến mất nơi xa cũng không giận, không kìm được lại bật cười thành tiếng.
Chậc, làm quen lại với tiểu cô nương của hắn rồi, lại còn là tiểu cô nương với đầy bí mật trong lòng.
Hắn nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, bỗng nhiên lạnh nhạt nói: “Tần Ngọc Trầm bên kia thế nào?”
Tiểu Tề Tử dẫn theo hai ám vệ không biết xuất hiện từ đâu, cung kính khom người bẩm báo: “Bẩm gia, thuộc hạ theo dõi toàn bộ hành trình của hắn ta, hắn ta đưa thi thể Vân Nghê Vệ trưởng ra sau núi, thiêu đốt, không có gì khác thường.”
Thương Kiều nhíu mày: “Ồ, dứt khoát như vậy, đúng là kỳ lạ.”
Thương Kiều nhìn thoáng qua mấy viên tràng hạt bạch ngọc mình tùy ý ném lên bàn, đột nhiên hỏi: “Lúc thiêu xác, có nhìn thấy mặt Vân Nghê không?”
Tiểu Tề Tử sửng sốt: “Chuyện này… Tần chỉ huy sứ không vạch giấy vàng che mặt Vân Nghê ra.”
Nhưng nửa dưới khuôn mặt của Vân Nghê hầu như đã bị chủ tử gia dùng tràng hạt bạch ngọc đập nát rồi, máu me nhão nhoẹt thấm vào giấy vàng.
“Toàn bộ quá trình thuộc hạ nhìn ngài ấy di chuyển thi thể, nửa dưới khuôn mặt của thi thể đó cho dù có bị giấy che đi cũng nhìn ra được là bị nát, hơn nữa vết máu rõ ràng.” Tiểu Tề Tử ngẫm nghĩ lại, vẫn thành thật bẩm báo.
Thương Kiều nhướng mày: “Cũng có nghĩa là ngươi và người dưới trướng ngươi không ai tận mắt nhìn thấy khuôn mặt bị thiêu là của Vân Nghê.”
Tiểu Tề Tử lắp bắp nói: “Vâng…”
Thiên Tuế Gia có phải có lòng nghi ngờ hơi nặng quá rồi không, đây là đang nghi ngờ Tần chỉ huy sứ hoán đổi thi thể sao?
“Được rồi, lui xuống đi, đừng quên phạt Tần chỉ huy sứ một trăm roi cho xong.” Thương Kiều thản nhiên nói.
Hòa công công ở bên cạnh trừng mắt liếc Tiểu Tề Tử một cái, đúng thật là trên miệng không lông, làm việc không đến nơi đến chốn!
Tiểu Tề Tử rụt đầu, lui xuống, đáy lòng tức giận.
Đều tại Tần Ngọc Trầm, hại y bị chủ tử gia ghét bỏ, đợi chút nữa y phải quất tên đó thật mạnh, để giải cục tức này!
Hòa công công nhìn Thương Kiều, thấp giọng hỏi: “Ngài đang lo lắng hành động hôm nay của Tần Ngọc Trầm có gì đó mờ ám?”

Ads
';
Advertisement