Thượng Quan Hoành nghiệp cũng bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Hiện giờ, hắn không hề có nhược điểm, con cờ Vân Nghê này tạm thời cũng vô dụng rồi, người còn có thể ra tay như thế nào?”
Thượng Quan Vũ đột nhiên nhìn chằm chằm hắn ta, cười cười: “Ai nói vô dụng?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nheo đôi mắt phượng tương tự như hắn ta: “Ngươi nói là… Minh Lan Nhược.”
Nụ cười của Thượng Quan Vũ càng sâu: “Không phải ngươi rất muốn nàng sao?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cười nhạo: “Nàng có tác dụng với ta nhưng không phải ngươi cũng muốn nàng sao?”
“Dù sao hai ta là huynh đệ, lần này nhường cho ngươi, thì đã làm sao?” Thượng Quan Vũ mang một vẻ hào phóng lỗi lạc.
Thượng Quan Hoành Nghiệp ngẩn người, nheo mắt nghi ngờ: “Sao nào, người còn có thể có cách đem nàng cho ta?”
Điều này làm sao có thể được, cửa ải của Cửu Thiên Tuế bọn họ đã không thể qua được! Hắn trông chừng đứa cháu ngoại gái trên danh nghĩa này rất chặt.
“Ai trong thiên hạ chẳng là bề tôi của vua, nàng sẽ là của ngươi, kiên nhẫn hơn một chút, đợi thêm mấy ngày nữa, Cô nói được làm được.” Thượng Quan Vũ lộ ra nụ cười khó đoán, vỗ nhẹ vào bả vai hắn ta.
Thượng Quan Hoành nghiệp nhìn chằm chằm hắn ta nửa ngày, đột nhiên cười nhạo: “Vậy thì cảm ơn huynh trưởng nhé!”
Lần đầu tiên, bọn họ giống huynh đệ ruột thịt như vậy.
…
Sáng sớm hôm nay, trời vừa sáng.
Minh Lan Nhược dậy trang điểm, chải một búi tóc song hoàn quyến rũ, mi tâm còn cố ý chọn hoa điền ngọc mảnh.
Xuân Hòa nhìn nàng soi gương năm lần bảy lượt kiểm tra lại mình, không kìm được che môi cười: “Đại tiểu thư đã đẹp lắm rồi, xe ngựa của Thiên Tuế Gia đã đợi ở cửa rồi, người phải nhanh lên, còn muộn nữa là chợ hoa sẽ không còn đâu!”
Minh Lan Nhược đỏ mặt, cắn răng nói: “Để ngài ấy đợi!”
Làm gì có nam tử nào theo đuổi nữ tử mà không phải đợi chứ?
Minh Lan Nhược nhìn vào gương, những cái tua rua làm từ ngọc trai và đá mặt trăng rơi ở trên vai, một đóa Ngọc Lan nhụy đỏ ở trong búi tóc, phối với một chiếc váy trắng trơn cổ điển lại càng tăng thêm sức mạnh.
Trong gương mình trong trẻo nhưng lạnh lùng mà thanh lịch.
“Trăng lên sáng đẹp, người đẹp yêu kiều, tiểu thư thanh tao như mỹ nhân bước ra từ trăng trong [Kinh Thi], chắc chắn sẽ khiến Thiên Tuế Gia quân tử hảo cầu.” Xuân Hòa nhịn không được tán thưởng.
Minh Lan Nhược cúi xuống, khóe môi giương lên một nụ cười dịu dàng ngượng ngùng.
Xuân Hòa khoác cho nàng một chiếc áo choàng bằng lụa nguyệt quang, cùng nàng ra cửa.
Trước cửa Điệu Vương phủ đỗ một chiếc xe ngựa rộng rãi thanh lịch, không mang theo bất kỳ hoa văn nào.
Tiểu Tề Tử ăn mặc như tôi tớ bình thường, thấy nàng ra cửa, lập tức cười hì hì đi tới: “Tiểu cô nãi nãi, người đến rồi, gia đợi ở trên xe đã lâu.”
Giữa mày Minh Lan Nhược giật giật: “Đổi cách xưng hô khác.”
Hôm nay nàng muốn ưu nhã một chút, bình thường một chút, loại xưng hô vừa nghe đã tràn ngập khí thế bá vương như thế quá không ổn!
Tiểu Tề Tử gãi đầu: “Được rồi, vậy… Đại tiểu thư?”
Xuân Hòa gõ trán y: “Vậy cũng không tệ lắm.”
Lúc này Minh Lan Nhược mới đỡ tay Xuân Hòa lên xe ngựa, nàng vừa vén rèm đã thấy trong xe có một bóng người mảnh khảnh dựa vào bàn gỗ đàn hương nhỏ.
Mái tóc dài màu đen của Thương Kiều được búi trên đỉnh đầu bằng một cái mão ngọc có màu trắng hoa sen, mặc một bộ áo bào rộng thùng thình làm từ gấm mây đang thịnh hành giữa các vương công quý tộc, tôn lên khuôn mặt như ngọc kia, thiếu đi khí thế áp bức nhưng nhiều hơn vài phần thanh lãnh xuất trần.
Giống như là chân nhân tu tiên nơi nào.
Thấy nàng đi vào, hắn đặt Đạo Đức Kinh trong tay xuống, mỉm cười hỏi: “Nữ thí chủ, cuối cùng cũng chịu ra ngoài.”
Minh Lan Nhược ngẩn người: “… Ngài làm gì vậy?”
Cho dù thay đổi trang phục xuất hành, cũng không đến mức ăn mặc như đạo sĩ chứ.
Thương Kiều đưa tay nắm lấy bàn tay ngọc của nàng, kéo nàng ngồi bên cạnh mình, nở nụ cười lười biếng: “Ta thích, cần lý do sao?”
Nhìn hình tượng ẩn giấu khí phách của hắn, Minh Lan Nhược bất đắc dĩ thở dài, được rồi, người quen làm theo ý mình, có thể nói cái gì?
Sau khi nàng ngồi vững vàng thì rút tay mình về ngay, ho nhẹ một tiếng: “Đã ăn mặc như vậy, cũng không nên tùy tiện kéo tay nữ thí chủ, vô duyên vô cớ bôi nhọ Đạo gia.”
Mắt phượng của Thương Kiều nhếch lên, mỉm cười ghé vào tai nàng nói: “Đạo gia cũng có rất nhiều loại, song tu thải âm bổ dương cũng là phương thức tăng tu vi rất bình thường.”
Minh Lan Nhược nhìn bộ trang phục xuất trần của hắn, kèm theo mắt phượng yêu dị, đôi môi mỏng đỏ sẫm, mặt nhịn không được nóng lên, hừ nhẹ: “Đạo trưởng, xin câm miệng!”
Mở miệng cũng không phải là đạo sĩ đứng đắn, rõ ràng là một yêu đạo!
Thương Kiều thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ, cũng làm ra bộ dáng nghiêm trang, ngồi trở về.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất