Mấy ngày sau, dưới sự chủ trì của Minh Lan Nhược, Đường lão, Ô Tang cô cô, Thương Kiều chính thức vào chưng huân lung bế quan mười lăm ngày.
Minh Lan Nhược canh giữ mấy ngày ở Đông Xưởng, nghe nói tình trạng của hắn ổn định mới trở về Điệu vương phủ.
Vương ma ma vừa thấy nàng vào cửa, sắc mặt không vui bước tới hành lễ: “Đại tiểu thư, Thái tử điện hạ tới rồi.”
Bây giờ Minh Lan Nhược mới phát hiện trong sân có thêm vài người.
Nàng không có biểu cảm gì, nhìn Thái tử đang bước về phía mình: “Thái tử điện hạ, có chuyện gì vậy?”
Thái tử nhìn nàng chằm chằm, như thể có chút tiếc nuối: “Minh Lan Nhược nghe chỉ.”
Nhìn thánh chỉ màu vàng sáng trong tay hắn, Minh Lan Nhược khẽ nhíu mày nhưng vẫn quỳ xuống nhận chỉ theo lễ nghi.
“Điệu Vương phi Minh thị có dung nhan như trăng sáng, đức hạnh như nước, sau khi gả vào Điệu Vương phủ, nàng luôn kính cẩn và thận trọng. Nay hoàng thượng nhớ ơn Minh quốc công cả đời vì nước mà cống hiến, vì triều đình mà lập công lớn, luôn giúp đỡ cứu trợ người nghèo khó. Vì vậy hoàng thượng ân chuẩn để Điệu Vương phi ra phủ tái giá, nhập vào Tần Vương phủ làm trắc phi, ngươi phải luôn nhớ ơn thiên ân mênh mông cuồn cuộn…”
Thái tử đọc thánh chỉ thật dài, Minh Lan Nhược và tất cả mọi người trong phủ tỏ ra khiếp sợ.
Lời thánh chỉ này rõ ràng đang nói rằng:
“Bởi vì nhớ ơn phụ thân ngươi, Minh quốc công đã có công cứu tế, hoàng thượng cho phép ngươi không cần thủ tiết cho Điệu Vương, để ngươi gả cho Tần Vương làm trắc phi. Nhớ mỗi ngày thắp ba nén hương cảm tạ ân đức to lớn của hoàng đế!”
Trong đầu Minh Lan Nhược chỉ có một ý niệm: Cảm tạ tám đời tổ tông nhà ngươi, mong lão hoàng đế nhà ngươi mau chết đi!
Nàng nhìn có giống miếng thịt trên thớt không mà lại muốn đem nàng ra uy hiếp?
Thái Tử đọc thánh chỉ xong, liếc nhìn mặt Minh Lan Nhược xanh mét, trong lòng không khỏi cảm thấy vui sướng.
Trên đời này, ai dám từ chối hắn ta nên nếm trải loại đau đớn và bất đắc dĩ này.
Thái Tử liếc nhìn nàng: “Lan Nhược muội muội, còn không nhanh nhận chỉ tạ ơn?”
Minh Lan Nhược nhắm mắt, cắn răng nói: “Tạ chủ long ân!”
Nàng nhìn quyển minh hoàng thánh chỉ kia, thật sự ghê tởm đến mức không muốn chạm vào một chút, quá ghê tởm…
Nhưng Thái Tử lại mỉm cười, mạnh mẽ kéo tay nàng, đặt thánh chỉ vào tay nàng: “Không phải ngươi rất thích Tần Vương sao? Giờ cũng coi như được như ước nguyện, chúc mừng.”
Hành động của Thái Tử rơi vào mắt Trần Ninh và đám người Chu Như Cố, họ không kìm được lộ ra ánh mắt hung dữ, tay lặng lẽ sờ đến bên hông.
Nhi tử của cẩu hoàng đế, khinh người quá đáng, đáng chết!
Nếu giết tên cẩu Thái Tử này ở đây, hắn ta và đám thị vệ vô dụng kia sẽ không thể phản kháng.
Thái Tử thật ra rất giống đương kim Minh đế, đa nghi và nhạy bén, cũng từng trải qua nhiều lần ám sát, lúc này hắn ta lập tức cảm nhận được sát khí mạnh mẽ.
Thái Tử theo bản năng co rúm lại một chút, bỗng nhiên quay mặt âm ngoan nhìn về phía mọi người đang quỳ giữa sân.
Là ai? Còn dám muốn giết hắn ta, hắn ta là người được chọn làm trữ quân từ sớm!
Minh Lan Nhược đột nhiên trở tay nắm chặt trục thánh chỉ trong tay: “Đa tạ Thái Tử!”
Nàng đột nhiên có hành động như vậy khiến tay Thái Tử bị quyển trục làm đau, không còn thời gian nhìn đám người đang quỳ gối trong sân.
Bởi vì lòng bàn tay hắn ta lúc này đã có một vết máu thật dài.
Hắn ta “tê” một tiếng, cáu giận nhìn Minh Lan Nhược: “Ngươi dám…”
Lúc này nàng đã lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt nhỏ thanh tú lạnh lùng băng giá: “Xin lỗi, Lan Nhược nghĩ rằng có thể gả cho Tần Vương nên rất vui mừng, không cẩn thận làm thánh chỉ đụng vào tay điện hạ.”
Thái Tử cứng đờ, dù tay hắn ta rất đau nhưng không thể phát tác.
Thánh chỉ đại diện cho hoàng đế, không cẩn thận chạm vào hắn ta một chút, hắn ta chẳng lẽ dám bất mãn gì sao?
“A, Lan Nhược muội muội nhìn không giống như rất vui mừng, cho nên khi ở núi Thang Tuyền ngươi không cứu ngũ đệ của Cô, hôm nay cũng không đến mức phải gả cho hắn ta.” Thái Tử cố gắng dằn lại khó chịu, xoa tay, mỉm cười nói.
Hắn ta đã sớm biết Minh Lan Nhược đã không còn thích Tần Vương, hắn ta muốn Minh Lan Nhược cảm thấy hối hận khi nàng ở núi Thang Tuyền phản bội hắn ta đi cứu Tần Vương!
Minh Lan Nhược đạm mạc nhìn chằm chằm hắn ta gằn từng chữ một, nói: “Hiện tại ta vui vẻ như vậy, về sau ta còn vui hơn nữa vì Tần Vương có sự hỗ trợ của Chu đại tướng quân, thêm ta và Minh gia, thật sự là như hổ thêm cánh.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất