Ở đó chỉ cần bỏ ra mười mấy đồng bạc là có thể giao hoan với một nữ nhân, không ai có thể sống quá hai năm!
Minh Lan Nhược nhìn nữ nhân mặc váy vàng, nét mặt thanh tú điển hình của nữ nhân Giang Nam, trên người nàng ta có đầy thương tích, có lẽ vì vậy, nhìn nàng ta trông càng đáng thương.
Mấy con chó dữ của Đức Huệ huyện chúa càng sủa lớn hơn, liên tục cố cắn chân nữ nhân kia: “Gâu gâu gâu…”
Những con chó này được Đức Huệ huyện chúa nuôi chỉ để cắn thiếp thất của Từ Bá gia và những đứa con rơi của ông ta, bình thường toàn dùng máu tươi thịt sống cho bọn chúng ăn, thậm chí cho chúng ăn cả những nha hoàn bị đánh chết.
Chính Từ Bá gia tận mắt chứng kiến một thiếp thất xuất thân đê hèn bị những con chó này cắn chết rồi ăn thịt.
Ông ta sợ những con chó đó nhất, sợ đến độ khua khoắng chân để đuổi nữ nhân đang ôm chân cầu cứu ông ta: “Đồ đê tiện, cũng tại ngươi câu dẫn ta!”
Đức Huệ huyện chúa nhìn con ngựa Dương Châu gầy ốm bị đạp cho kêu la thảm thiết, oẹ ra máu, đáy mắt bà ta thoáng hiện lên sự đắc ý sảng khoái. Ai bảo con tiện nhân này câu dẫn phu quân bà ta!
Sau đó, Từ Bá gia hận thù sôi sục quát Minh Lan Nhược: “Còn ả nữa! Cũng tại ả trời sinh dâm loạn, bọn ả câu dẫn ta, ta vô tội!”
Vương ma ma thật sự tức muốn chết, không kiềm lòng được tiến lên chỉ vào mặt Đức Huệ huyện chúa xả cơn giận: “Rõ ràng phu quân ngươi là kẻ háo sắc quấy rối nữ tử đoan chính khắp nơi, mọi người ở đây ai cũng thấy!”
Bà ta vừa nói xong, những bệnh nhân, thương khách xung quanh, toàn bộ Bách Thảo Đường thi nhau phụ hoạ theo.
“Đúng vậy, chính ông ta đi chòng ghẹo người khác!”
“Tên họ Từ này ở kinh thành nổi danh hạ lưu bại hoại!”
“Mỗi lần bị bắt gian ông ta toàn đổ tội cho những nữ nhân kia, thật không biết xấu hổ!”
Sắc mặt Từ Bá gia và Đức Huệ huyện chúa xấu hổ lạ thường.
Đức Huệ huyện chúa dù chỉ là một cổ đông, song vẫn là trưởng công chúa duy nhất còn sống của vương triều, con gái của Đại trưởng công chúa Nguyên Gia, ngày thường vẫn coi như có chút địa vị.
Huống hồ Đại trưởng công chúa Nguyên Gia và bà ta là người ủng hộ Tần Vương, quan hệ cô mẫu chất nữ vô cùng tốt.
Đức Huệ huyện chúa sao có thể chịu đựng được loại sỉ nhục này: “Câm miệng!”
Những con chó dữ trên tay bà ta cũng tức giận sủa về phía Minh Lan Nhược: “Gâu gâu gâu!”
Minh Lan Nhược nhàn nhạt nói: “Đức Huệ huyện chúa tốt nhất là cho bọn chó về đi, không cẩn thận để chúng cắn người sẽ không tốt.”
Đức Huệ huyện chúa nhìn tư thái khí chất của Minh Lan nhược, trong mắt hiện lên sự độc ác: “Dùng thịt của loại dân đen hạ tiện như ngươi nuôi bảo bối của ta chính là phúc khí của ngươi!”
Bà ta buông tay, hai con chó to lớn tru tréo xông lên phía Minh Lan Nhược.
Đức Huệ huyện chúa đắc ý chờ tiếng kêu thảm thiết của Minh Lan Nhược, bà ta muốn cho chúng cắn nát thịt tiện nhân này, xem ả lấy gì câu dẫn nam nhân của bà ta!
Nhưng không ngờ, hai cái miệng to lớn đầy răng nanh của hai con chó dữ mới chực chờ cắn xé Minh Lan Nhược, chợt cứng đờ lại.
Trong mắt Minh Lan Nhược loé lên sự lạnh lùng: “Chém đầu chó!”
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, trong tay áo Vương ma ma đột ngột trượt ra một cây dao dài khoảng một thước, bà ta giơ tay chém xuống chỉ nghe được tiếng kêu “răng rắc” mãnh liệt.
Hai con chó dữ cao cỡ nửa người ngay tức khắc bị chém bay đầu!
Một chiếc đầu chó bay vào người Đức Huệ huyện chúa, máu tanh hôi văng tung toé ra khắp người bà ta và Từ Bá gia.
Hai người dại ra một giây, khiếp sợ gào thét: “Áaaaa.”
Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa chợt phi như bay tới, Tiểu tề Tử nhảy xuống từ trên xe ngựa, chạy vội vào đại sảnh Bách Thảo Đường, túm lấy Minh Lan Nhược.
Mặt mũi hắn ta tái mét: “Tiểu thư, mau, mau đi theo ta, Thiên Tuế Gia… Thiên Tuế Gia gặp chuyện rồi!”
Đôi mắt sáng của Minh Lan Nhược bỗng lạnh băng, giữ chặt hắn ta: “Nói rõ ràng xem, sao lại thế này.”
Tiểu Tề Tử tự nhủ phải trấn định, thì thầm nói vài câu bên tai nàng.
Minh Lan Nhược cảm thấy lòng mình bỗng nặng, lập tức xoay người nhìn về phía Xưng Dược tiên sinh: “Phiền lão ngoại trừ những thứ vừa rồi ta muốn ra thì ta còn cần thêm ba cây tử linh chi ba trăm năm trên núi Chúng Nam!”
Nàng vừa dứt lời thì Đức Huệ Huyện chúa đã vừa lau mặt vừa phẫn nộ hét: “Ta ra lệnh cho các ngươi không được phép bán cho nàng ta, không được phép!”
Lý chưởng quầy đã xuống lầu, hắn ta lạnh mặt nghiêm giọng nói.
“Đức Huệ Huyện chúa, ngươi đã quên cho dù có là cổ đông thì cũng không được can thiệp vào việc kinh doanh của Bách Thảo Đường, trên công văn khi nhập cổ phần đã ghi rõ ràng, một khi vi ước sẽ bỏ cổ phần của ngươi!”
Khắp người Đức Huệ Huyện chúa toàn là máu chó cứng người, sắc mặt cực kỳ khó coi!
Mặc dù bà ta ngang ngược kiêu ngạo nhưng cũng không dám thật sự đắc tội với chưởng quầy của Bách Thảo Đường!
Bởi vì trong số cổ đông của Bách Thảo Đường có không ít vương công quý tộc và các đại nhân tay nắm thực quyền, bà ta cũng phải dựa vào quan hệ với Đại Trưởng công chúa mới có thể cố gắng nhét vào mấy ngàn lượng bạc để có được một chút cổ phần.
Tuy rằng bà ta có huyết thống Hoàng thất nhưng phu quân và nhi tử lại vô năng, ngay cả một chức quan cũng không có, tất cả dựa vào của hồi môn của bà ta và tiếp tế từ Đại Trưởng công chúa để sinh hoạt.
Hoa hồng mỗi năm Bách Thảo Đường chia là bộ phận chủ yếu chống đỡ chi tiêu xa xỉ trong phủ Huyện chúa của bà ta.
Bà ta không thể để mất cổ phần ở Bách Thảo Đường được!
Nhưng tiện nhân này dám giết chó của bà ta, còn khinh nhục đến trên đầu một Hoàng tộc như bà ta thì làm sao có thể nhịn!
Lý chưởng quầy không để ý đến Đức Huệ Huyện chúa mà chỉ cung kính đưa rổ thuốc trong tay cho Minh Lan Nhược: “Đây là kê huyết đằng và cốt bạch sâm, còn có tử linh chi ba trăm năm mà ngài cần, ngài còn cần thêm gì nữa thì một lát nữa sẽ bảo người trong tiệm đưa tới phủ cho ngài.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất