Minh Lan Nhược - FULL

Không, thậm chí việc ông ta được thăng lên Bỉnh bút Đại thái giám cũng phải do Thương Kiều gật đầu mới được!
“Thiên Tuế gia… xin tha mạng… nô tài… nô tài sai rồi… nô tài…”
Lời cầu xin tha thứ cuối cùng chưa kịp thốt ra, xương cổ của Đức Thắng đã bị ngón tay dài của Thương Kiều hung hăng bóp nát, bên trong miệng phun máu ra ngoài, đôi mắt co giật trợn trắng lên.
Thương Kiều tùy ý vung tay lên, ném mạnh Đức Thắng về phía bức tường xây làm bình phong ở cổng. Trên bức tường xây làm bình phong ở cổng trong nháy mắt xuất hiện một vệt máu lớn, ngoài bộ quần áo trên người ông ta, hầu như không còn nhìn ra hình người nữa.
Tất cả những người có mặt ở đó đều không dám thở mạnh.
Thương Kiều hít sâu một hơi, cảm nhận mùi máu tanh trong không khí, đôi mắt phượng nheo lại, nhận lấy khăn từ Hòa công công đưa tới, lau sạch vết máu dính trên ngón tay dài: “Chậc, buồn nôn quá.”
Hắn ném khăn đi, quay người đi ra bên ngoài: “Xuất cung, phát đi lệnh Hắc Long của bản tọa, sai khoái mã truyền tin khẩn cấp tám trăm dặm đến biên quan.”
Sắc mặt Hòa công công tái nhợt, ông ta nhìn trái nhìn phải thấy không có người nào dám đến gần, các ám vệ bên cạnh đều đang theo dõi bốn phía xung quanh.
Ông ta quay người lại chặn ở trước mặt Thương Kiều, cầu xin: “Chủ tử, ngài đã ẩn nhẫn nhiều năm, bố trí nhiều năm, hiện tại kinh thành hoàng cung đều là người của chúng ta, chỉ cần ngài muốn, bây giờ có thể giết Minh Đế nhưng ván cờ của ngài mới đi được một nửa, quân cờ bên ngoài của chúng ta vẫn chưa hình thành thế bao vây chặt kẻ địch, ngài nhẫn nhịn thêm chút nữa… cũng đã nhẫn nhịn được nhiều năm như vậy rồi!”
Bố trí “ván cờ” của chủ tử cho đến bây giờ, giết Minh Đế thật ra là bước dễ dàng nhất.
Nhưng Chu gia vẫn còn đó, Tần Vương mặc dù là rồng chiến đã buông giáp, không nắm giữ binh quyền nhưng vẫn có qua lại mật thiết với các phiên vương ở biên quan.
Chủ tử tuy có cơ hội chiến thắng khá lớn nhưng một khi đã phát động chính biến, nếu không thể lấy thế sấm vang chớp giật tiêu diệt hết những người này, chỉ sợ rằng khói lửa chiến loạn lan rộng khắp thiên hạ, cho dù cuối cùng có thắng cũng phải trả một cái giá rất đắt.
Chỉ cần nhẫn nhịn thêm một chút là có thể dùng cái giá nhỏ nhất để nắm lấy toàn bộ vương triều!
“Bị sỉ nhục, bị giày xéo… bản tọa cũng không quan tâm, chỉ cần nắm đại quyền trong tay, Thương Kiều có thể làm con chó trung thành nhất của lão ta nhưng Thượng Quan Diễm Kiều thì không làm được.” Thương Kiều lạnh lùng nhìn vào lòng bàn tay của mình, giống như bên trong có một ngọn lửa, sau đó hắn siết chặt tay lại.
“Ngay cả ngọn lửa trong lòng bản tọa, ông ta cũng muốn cướp đi, vậy bản tọa sẽ để ông ta thử một chút, cảm giác bị chính lưỡi dao của mình chém xuống đầu, con chó mà mình nuôi biến thành sói, từng chút từng chút một xé nát nuốt chửng tất cả những thứ ông ta quan tâm nhất là như thế nào!”
Đôi mắt phượng của hắn dường như bùng lên ngọn lửa điên cuồng, lạnh lẽo.
Năm đó vì để tiếp cận Minh Đế, chủ tử mới mười một tuổi đã phải chịu đựng sự hành hạ của cung nhân, giả vờ bị người khác đẩy xuống nước trước mặt Minh Đế.
Khi lớn lên, hắn thậm chí càng phải chịu đựng những ham muốn bẩn thỉu của Minh Đế.
Nhưng khi chủ tử gặp được Minh đại tiểu thư, lại dễ dàng mất đi lý trí!
Hòa công công hoàn toàn không thể ngăn được Thương Kiều, sắc mặt hắn âm trầm, hung hăng vung tay áo một cái, đẩy Hòa công công ra, sải bước đi ra bên ngoài.
Ông ta lập tức quay người lại, phi thân chạy nhanh về phía Điệu Vương phủ.
Bây giờ người có thể ngăn cản chủ tử không hành động điên cuồng lật thẳng “bàn cờ”, chỉ có Minh đại tiểu thư!
Lúc này Điệu Vương phủ đang đổi hoành phi.
Nhìn bức hoành phi “Phủ Minh Phi” được Hoàng thượng khâm điển ban tặng, đôi mắt trong sáng của Minh Lan Nhược lấp lánh vẻ hài lòng đầy lạnh lùng.
Rất tốt… mọi việc đang tiến hành rất thuận lợi
“Lan Nhược.” Phía sau lưng vang lên giọng nói trầm ấm của Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Minh Lan Nhược quay lại, lãnh đạm nói: “Xong rồi, số sính lễ cần kiểm kê đã được kiểm kê xong, Điện hạ có thể về được rồi.”
Thấy thái độ của nàng qua loa như vậy, trong lòng Thượng Quan Hoành Nghiệp càng thêm khó chịu: “Minh Lan Nhược, rốt cuộc là nàng khó chịu cái gì, mấy ngày nữa là chúng ta thành thân rồi!”
Tại sao nàng lại có loại thái độ này với hắn ta? Rõ ràng mấy ngày trước trong yến hội nghênh xuân của Thái hậu, nàng còn thâm tình khen ngợi hắn ta phong thần tuấn lãng, thế gian vô song!
Minh Lan Nhược ngẩng đầu lên, nhíu mày: “Vậy thì thế nào? Hoàng thượng chỉ định hôn thôi, ta lại không thích Điện hạ, chính phi của phủ Tần Vương là biểu muội yêu quý của ngài, Chu Trường Nhạc, nàng ấy thích ngài, ngài ngàn vạn lần đừng coi ta là gì cả, đa tạ.”
“Ngươi!” Thượng Quan Hoành Nghiệp suýt chút nữa bị lời nói khinh mạn lại thẳng thắn của nàng làm cho tức chết.
Trên khuôn mặt tuấn tú mà tàn khốc của hắn ta dần dịu lại, hắn ta nắm chặt lấy cổ tay nàng: “Minh Lan Nhược, cho dù nàng có ghen ghét Trường Nhạc cũng phải có mức độ, nàng đã là bình thê rồi, sính lễ cũng cho đủ hai trăm gánh, thể diện và phẩm giá đều đã có đủ cả, nàng còn muốn gì nữa?”
Minh Lan Nhược trợn mắt nhìn hắn ta: “Ha ha, không muốn gì cả, muốn hòa ly có được không?”
Người này rốt cuộc lấy đâu ra tự tin như vậy, lại còn nghĩ rằng tất cả mọi hành động của nàng đều là vì hắn ta! Nói thế nào cũng không nghe, thật phiền phức!
Còn chưa bái đường, nàng đã muốn hòa ly sao?
Thượng Quan Hoành Nghiệp lửa giận bốc cao ba trượng, nghiến răng kẽo kẹt: “Minh Lan Nhược, nàng muốn chết hay là phát điên rồi?”
“Điệu Vương phi!” Lúc này, một bóng người phi thân lao tới, thở hồng hộc chạy tới trước mặt Minh Lan Nhược: “Nhanh… nhanh đi theo ta, Thiên Tuế gia… Thiên Tuế gia!”
Khuôn mặt nhỏ của Minh Lan Nhược tái nhợt, nàng nhìn Hòa công công: “Hắn sao rồi? Độc chưa được giải hết sao?”
Hòa công công liếc nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp ở bên cạnh, cũng không tiện nhiều lời, chỉ gật đầu: “Đúng vậy.”
Minh Lan Nhược lập tức không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác nữa, xách váy lên, tóm lấy con ngựa bên cạnh, thuận tay lưu loát kéo lấy Hòa công công còn đang ngơ ngác cùng lên ngựa.
Nàng kéo dây cương một cái, vung roi ngựa lên: “Đi nào!
Con ngựa cấp tốc chạy như bay về phía Đông Xưởng, vó ngựa vung lên, hất đầy bụi đất vào mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp.

Ads
';
Advertisement