Xuân Hòa lo lắng nhìn nàng: “Đại tiểu thư, người làm sao vậy?”
Minh Lan Nhược hít một hơi, không khách sáo đóng hộp trâm lại: “Mang mấy thứ trong hộp này cất vào kho, đừng để ta nhìn thấy mấy thứ đồ vô liêm sỉ này nữa! Sau này bán luôn đi!”
Xuân Hòa hoang mang vô cùng: “Cái này… trâm có vấn đề gì sao ạ?”
Trâm tinh xảo và đắt tiền như vậy, sao lại là thứ vô liêm sỉ? Còn muốn bán đi?
“Nhưng… Thiên Tuế Gia nói đây là tâm ý của ngài ấy, hôm nay người kết hôn nhất định phải chọn một cái để đeo, nếu không ngài ấy sẽ tự tay đến trang điểm cho ngài.” Xuân Hòa cẩn thận nói thêm.
Minh Lan Nhược sững lại, hắn muốn… “trang điểm” cho nàng?
Không, đại ma đầu đó tuyệt đối sẽ không chỉ đơn thuần đến trang điểm cho nàng, hôm nay Đông Xưởng còn phái mấy công công đến dự lễ nữa.
Nếu nàng không đeo trâm này, tối nay đại ma đầu đó chắc chắn sẽ đến tìm nàng gây rắc rối!
Hơn nữa, giá y và khăn trùm đầu mà trong cung điện chuẩn bị cho nàng là lụa đỏ thêu mẫu đơn, gần như trong suốt, có thể nhìn thấy nàng có đeo trâm hay không!
Nàng hít một hơi, nhẫn nhịn, liếc nhìn ba cây trâm: “Chọn cái có quạt cung đình đính hồng ngọc đi.”
Xuân Hòa cười, lấy cây trâm rồi cài lên tóc Minh Lan Nhược: “Trâm này thật tinh xảo, cán được chạm trổ hình phượng hoàng bằng vàng, ngọc trai lớn ở đuôi cũng không thua kém cây trâm cung đăng lần trước tiểu thư đánh rơi!”
Cây trâm cung đăng đó lần trước là cây trâm đẹp nhất trong của hồi môn của tiểu thư, nắp ngọc trai lớn bằng ngón tay cái có thể coi là trân bảo, là món bảo vật quý đại tiểu thư đặc biệt lấy từ kho ra để đeo khi chào đón Thiên Tuế Gia xuất quan.
Kết quả là trên đường tiểu thư cưỡi ngựa đến Đông Xưởng không biết đã đánh rơi ở đâu, quả thực đáng tiếc.
Minh Lan Nhược hoàn toàn không thể cười nổi, nhìn Xuân Hòa cài viên ngọc trai Hợp Phố lớn vào đuôi trâm, nàng chỉ cảm thấy xấu hổ và tức giận, bóp chặt tay áo.
Trong lòng đang mắng chửi mười tám đời tổ tiên nhà Thương Kiều cả trăm lần.
Cây trâm đó rơi vào tay hắn, hắn không chịu trả lại cho nàng, nói là kỷ niệm lần đầu quan hệ đối thực của họ! Hắn dùng nó trên người nàng rồi… còn không nỡ rửa sạch, cất giữ cẩn thận nữa!
Thật là một kẻ biến thái không biết xấu hổ!
Bây giờ lại còn làm ba cây trâm với cán giống hệt như thứ đồ chơi đó!
Xuân Hòa thấy tiểu thư nhà mình với khuôn mặt đỏ bừng băng lãnh, có vẻ vô cùng uất ức, mặc dù mơ hồ không hiểu gì nhưng vẫn thông minh quyết định đổi chủ đề.
“Tiểu thư, đại tiểu thư Từ gia với nhị tiểu thư Mạc gia đang ngoài sân, chi bằng gọi họ vào ngồi với ngài?”
Tiểu thư đã nói với hoàng đế rằng việc Tần Vương cưới bình thê không hợp làm lớn, chỉ cần mời tiểu thư những nhà quen biết đến là được, bệ hạ rất hài lòng với sự khéo léo của nàng, bèn đồng ý rồi.
Nhưng phu nhân Hứa gia, phu nhân Mạc gia, có lẽ được Ngự Sử Trung Thừa Mạc đại nhân và đại nhân Đại Lý Tự Khanh nhắc nhở nên lần này ngoại trừ các đại nhân không tham dự, phu nhân Hứa gia và phu nhân Mạc gia còn đưa theo các phu nhân và tiểu thư có giao hảo tốt cùng đến.
Hơn nữa còn tặng rất nhiều lễ vật.
Mặc dù không tổ chức tiệc linh đình cả viện giống như lúc Thượng Quan Hoành Nghiệp lấy Chu Trường Lạc, đãi tiệc ba ngày liền.
Nhưng mấy người Hứa phu nhân, Mạc phu nhân cũng đã lấp đầy đại sảnh rộng rãi của phủ Minh Phi rồi, cũng ra dáng một buổi hôn yến.
Hai người Từ Tú Dật và Mạc Phi Yến sau khi tặng lễ vật bèn dắt tay nhau đến gặp tân nương tử.
Minh Lan Nhược nghe thấy vậy, cuối cùng cũng nở một nụ cười: “Mời họ vào đi.”
Chẳng mấy chốc hai cô nương Từ Tú Dật và Mạc Phi Yến đã tươi cười bước vào, vừa thấy Minh Lan Nhược trong bộ phục cưới đỏ rực rỡ, vẻ đẹp kiều diễm, trong mắt họ lộ ra tia kinh diễm.
“Chẳng trách năm xưa người ta nói nữ tử Minh gia làm rạng sáng cả kinh thành, Minh tỷ tỷ thật sự rất đẹp, Chu Trường Lạc đó son phấn thô tục, sao có thể so sánh với tỷ tỷ chứ !” Mạc Phi Yến không nhịn được mà cảm khái khen ngợi.
Lời khen đơn giản thẳng thắn của nàng ấy khiến Minh Lan Nhược và Từ Tú Dật không khỏi bật cười.
Ánh mắt của Mạc Phi Yến rơi vào cây trâm trên đầu Minh Lan Nhược, lại thán phục lần nữa: “Trâm này thật đẹp, chắc là rất quý, ngọc trai Hợp Phố lớn như vậy đúng là hợp với tỷ tỷ nhất!“
Minh Lan Nhược vội run lên, hậm hực nói: “Không… Ta dùng không hợp chút nào cả!”
Chủ đề liên quan đến cây trâm này thật sự không thể bỏ qua sao!
Nàng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể kiềm chế được bản thân, không tháo cây trâm trên đầu xuống và vứt nó đi!
Từ Tú Dật lại là người nhạy bén phát hiện ra biểu cảm mặt của Minh Lan Nhược rất không được tự nhiên.
Nàng ấy cũng không biết tại sao, chỉ chọt chọt vào chóp mũi Mạc Phi Yến, đổi chủ đề: “Chu Trường Nhạc đã là Tần Vương phi, có những lời muội đừng nói linh tinh, đừng rước thêm phiền phức cho Minh tỷ tỷ!”
Mạc Phi Yến sờ sờ chóp mũi, hừ nhẹ: “Đương nhiên ta sẽ không ra ngoài nói linh tinh!”
Minh Lan Nhược cười nói: “Tính tình Phi Yến ngay thẳng, ta rất thích.”
Nàng đã gặp quá nhiều người dối trá, cảm thấy tình tình yêu hận rõ ràng này của Mạc Phi Yến rất khó có được.
Từ Tú Dật nhìn Minh Lan Nhược cười không nhìn được đáy mắt, ngồi xuống nhẹ giọng trấn an: “Minh tỷ tỷ, tuy Tần Vương không phải là người xứng đôi nhưng nếu như chuyện đã đến nước này, tỷ phải tính toán cho mình.”
Minh Lan Nhược duỗi tay ra vuốt ve mặt mình, thản nhiên cười một tiếng: “Hóa ra, ta thể hiện sự không tình nguyện rõ ràng như vậy sao, yên tâm, ta có chừng mực.”
“Minh tỷ tỷ, Bách Thảo Đường, tỷ nhất định phải giữ thật chặt, đừng để bất kỳ kẻ nào tìm lý do lấy Bách Thảo Đường đi, cho dù là Tần Vương điện hạ.” Từ Tú Dật không kìm được nói một câu.
Sau đó nàng ta thấy hơi xấu hổ, cảm thấy mình đã vượt quá giới hạn, nên nhẹ giọng nói: “Vốn dĩ những lời này, cũng không phải lời ta nên nói nhưng…”
“Không sao, ta biết Tú Dật muội có lòng tốt, sản nghiệp của ta không ai có thể lấy đi được.” Minh Lan Nhược cũng rất tán thưởng tính tình thông minh thấu tình đạt lý của Từ Tú Dật.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất