Minh Lan Nhược - FULL

Nàng quăng ngã ly xuống, lại lấy ra một cái ly mới rót đầy đặt trước mặt hắn ta, như thể đang nói nếu hắn ta không đồng ý thì nàng sẽ dùng hết sức lực thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, đến chết cũng sẽ khiến hắn ta vỡ vụn như cái ly!
Mấy ngày nay, nàng chu toàn giữa Thái Tử và hắn ta, lúc nào cũng đang chứng minh nàng có bản lĩnh làm được việc này!
Hắn ta biết rõ nên đồng ý với đề nghị của nàng, đây là trao đổi có lợi, hắn ta không lỗ, chẳng qua chỉ là thân thể của một nữ nhân mà thôi.
Nhưng… Hắn ta lại đột nhiên cảm thấy luyến tiếc ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng.
Biểu cảm trên mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp âm trầm phức tạp, còn chưa kịp đưa ra đáp án, cửa lớn đột nhiên bị đá “Phanh” một tiếng văng ra.
Một bóng người lao vào, nhanh chóng đoạt lấy Minh Lan Nhược từ trong lòng hắn ta, nâng nàng lui về sau hai trượng.
Thượng Quan Hoành Nghiệp suýt chút nữa bị đá trúng, hắn ta khó khăn tránh đi, tức giận nhìn tiểu thái giám xinh đẹp trước mặt: “Cẩu nô tài từ đâu ra, dám có thái độ vô lễ như vậy!”
Nét mặt Tiểu Diễm Tử cũng âm trầm, ôm Minh Lan Nhược nói: “Nô tài là người được Thiên Tuế Gia đặt ở bên cạnh nương nương, Thiên Tuế Gia nói, ngài không thể ép buộc Minh phi nương nương làm chuyện người không muốn!”
Minh Lan Nhược bị thiếu niên này mạnh mẽ ôm vào lòng, không thể cử động, gương mặt nàng vô cảm, không biết nói gì nên chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
“Ngươi!” Mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp tối tăm trông giống như như mưa bão sắp ập đến.
Hắn ta không khỏi nghĩ, Minh Lan Nhược kiêu ngạo như vậy có phải là ỷ vào Cửu Thiên Tuế hay không!
Ngay lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng ầm ĩ. Thượng Quan Hoành Nghiệp thấy thị vệ của mình bất đắc dĩ dẫn theo một bà tử và nhóm thị nữ bước vào.
“Vương gia… Cầu xin ngài trở về nhìn xem Vương phi đi, Vương phi nương nương đột nhiên đau bụng không ngừng.”
Bà tử kia rõ ràng có thân phận cao quý, trên người mặc gấm vóc, đúng là ma ma hồi môn của Chu Trường Nhạc.
Bà ta vào cửa mà không thèm liếc nhìn Minh Lan Nhược, chỉ quỳ xuống khóc lóc cầu xin Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng không phải kẻ ngốc, khi còn nhỏ ở trong cung, hắn ta đã xem rất nhiều phi tần trình diễn loại màn kịch tranh sủng này.
Hắn ta không khỏi quay mặt nhìn Minh Lan Nhược, muốn tìm kiếm trên mặt nàng một chút biểu cảm khác thường, như là ghen tức. Không phải trước đây nàng rất thích hắn ta sao?
Nhưng Minh Lan Nhược chỉ nhìn hắn ta, nhàn nhạt hỏi: “Vương gia, cuối cùng ngài có uống ly trà này không? Nếu không uống, trà sẽ lạnh.”
Lời nói ẩn chứa cảnh cáo, ngầm ý rằng nếu hắn không uống, nàng sẽ có hành động phản công.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhéo chén trà, gân xanh trên tay nổi lên. Cuối cùng, hắn ta nhắm mắt uống cạn ly trà, đập “ phanh” một tiếng mạnh chén trà xuống đất.
Hắn ta lạnh lùng nói: “Minh Lan Nhược, nàng sẽ phải cầu xin ta! Chỉ cần ta chưa đạt được mục tiêu thì nàng đừng nghĩ đến việc hòa ly. Nàng vĩnh viễn chỉ có thể là nữ nhân của bản vương, đừng mơ tưởng ở bên người khác!”
Chờ hắn ta lên làm Thái Tử hoặc là đạt được ngôi vị hoàng đế, hắn ta muốn nàng khóc lóc cầu xin mình!
Dứt lời, hắn ta xoay người phất tay áo bỏ đi!
Tiểu Diễm Tử nhìn theo bóng dáng hắn ta, ánh mắt sắc bén như dao giống như muốn xé nát Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cảm thấy có điều gì đó khác thường, quay lại nhìn. Tiểu Diễm Tử lúc này đã rũ mắt, đứng đó không có biểu cảm.
Thượng Quan Hoành Nghiệp hừ lạnh một tiếng, lại lần nữa xoay người rời đi.
Hắn ta chỉ cho rằng mình sinh ra ảo giác, tên tiểu thái giám kia không thể có ánh mắt đáng sợ nguy hiểm như vậy.
Bà tử kia dẫn theo thị nữ, vênh váo tự đắc nhìn Minh Lan Nhược, hừ lạnh một tiếng rồi đi theo.
Cái gì mà Minh Phi nương nương, cái gì mà bình thê chứ, Vương gia còn không phải vẫn về bên cạnh vương phi sao!
Minh Lan Nhược chỉ mỉm cười, cảm thấy người ngu xuẩn như Chu Trường Nhạc cuối cùng cũng làm được một việc đúng đắn, hay lắm.
Cuối cùng cũng đuổi được Thượng Quan Hoành Nghiệp đi rồi!
……
Nhìn mọi người đã đi hết, Tiểu Diễm Tử đặt Minh Lan Nhược lên giường rồi đi đóng cửa lại, sau đó mới trở lại bên cạnh nàng.
Gương mặt non nớt xinh đẹp của hắn xụ ra: “Tại sao tiểu nương nương lại ở trong lòng ngực Tần Vương? Ngài có phải đã quên những gì đã hứa với Đốc chủ, hay là ngài đang lừa gạt tình cảm của Đốc chủ?”
Minh Lan Nhược nhìn ‘tiểu thái giám’ đang không vui, ngứa răng: “…”
Ha hả, còn nói ra cả những lời như tiểu oán phụ bị lừa gạt tình cảm, có một số người nha, rõ ràng trong lòng tràn đầy oán giận còn phải thò qua tự tìm phiền phức!
Minh Lan Nhược xoay chuyển tròng mắt đen, làm bộ yếu ớt: “Đó là vì ta vừa rồi đột nhiên thấy đau ở ngực.”
Tiểu Diễm Tử nhìn khuôn mặt Minh Nhược Lan có vẻ tái nhợt, trong ánh mắt tối tăm hiện lên một tia lo lắng: “Đau nơi nào…”
Hắn nghe thấy bọn họ nói chuyện trong phòng, biết nàng vừa rồi không thoải mái.
Nhưng ngay sau đó, hắn rút lại bàn tay định sờ lên ngực nàng, khuôn mặt xinh đẹp nói: “Ta sẽ gọi đại phu cho vương phi.”
”Gọi đại phu làm gì, ta chính là đại phu, lại đây ấn huyệt đạo giúp ta. “Minh Lan Nhược dựa vào giường, lười biếng không khách sáo ra lệnh.
Tiểu Diễm Tử nhẫn nhịn, cuối cùng cũng đành phải ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống.
Minh Lan Nhược nhìn hắn miễn cưỡng, đột nhiên vươn một chân nhỏ trắng nõn ra, đặt lên đùi hắn: “Ấn chân cho ta.”
Tiểu Diễm Tử cứng người, suýt chút nữa quên mất mình đang làm gì và hỏi tại sao nàng có thể tùy tiện như vậy!
Nhưng ngay khi hắn cúi xuống, đối diện với đôi mắt trong suốt của Mình Lan Nhược, hắn cảm giác như mình bị nhìn thấu.
Tiểu thái giám áo xanh nghiến răng, đột nhiên đứng dậy hành lễ: “Đốc chủ còn đang chờ ta hồi báo, tiểu nương nương thứ lỗi.”

Ads
';
Advertisement