Minh Lan Nhược - FULL

Những người đó tin chắc rằng Thái hậu sẽ chết, tin chắc rằng nàng không thể lật mình, vậy thì chắc chắn sẽ có sơ hở.
Có một số thứ con người không thể nhìn thấy, vậy… Nếu họ không phải là con người thì sao? Có phải sẽ phát hiện được dấu vết không nhỉ?
Nàng nhìn về phía Đàm ma ma: “Ma ma, ta cần ma ma giúp đỡ. Trước khi vào cung, ta đã nhờ Cảnh Minh dẫn người vào cung. Nhưng ta không thể đưa bà ấy vào Từ An Cung được!”
Cảnh Minh có thể dùng lệnh bài của nàng để đưa Ô Tang cô cô vào cung. Nhưng Minh đế ở đây nên sẽ không bao giờ vào Từ An cung được.
Nàng không thể để lộ thân phận của Ô Tang cô cô được. Những người của nàng thì càng giấu kín được càng tốt.
Đàm ma ma gật đầu không chút do dự: “Được!”
Chỉ cần có thể tìm ra chân tướng, bà ta sẽ không sợ mạo hiểm!
Một canh giờ sau, Đàm ma ma bước vào cùng với Ô Tang cô cô đang ăn mặc như một ma ma của Từ An Cung.
Minh Lan Nhược lập tức nói mọi chuyện cho Ô Tang cô cô.
Ô Tang cô cô kiểm tra tình trạng của Thái hậu, sau đó suy nghĩ một lúc, lấy ra một cái bình nhỏ ở trong đó có hai con côn trùng nhỏ màu da đang bò ra.
Ô Tang cô cô nhét hai con côn trùng vào mũi của Thái hậu.
Một lúc sau, hai con côn trùng bò ra khỏi miệng của Thái Hậu, không những to hơn mà còn biến thành một màu đen kỳ lạ.
Cảnh tượng đó khiến Đàm ma ma sợ hãi nhưng với sự an ủi của Minh Lan Nhược. Bà ta đã cố chịu đựng nỗi sợ hãi mà căng thẳng quan sát tất cả.
Hai con côn trùng đột nhiên mọc ra một đôi cánh, bay lên, bay vòng quanh trong nội cung.
Sau đó, giống như một con bướm, nó nhẹ nhàng bay ở trên những bông hoa lụa cài trên đầu của mấy cung nữ.
Sắc mặt của Ô Tang cô cô tối sầm lại: “Loại côn trùng mà ta thả ra là tầm vị trùng. Chúng có thể tìm ra nơi có độc. Trên những bông hoa lụa đó có thứ gì đó khiến Thái hậu tái phát bệnh tim!”
Sắc mặt của Đàm ma ma thay đổi đáng kể, bà ta nhìn những cung nữ kia bằng ánh mắt nghiêm nghị: “Mang hoa lụa đến đây cho ta!”
Mấy cung nữ lập tức hoảng sợ, run rẩy lấy bông hoa xuống, sau đó dâng lên: “Ma ma, chúng nô tỳ là những lão nhân đã ở bên Thái hậu sáu bảy năm rồi. Sao có thể làm hại Thái Hậu được!”
Minh Lan Nhược suy nghĩ một chút: “Những bông hoa lụa này từ đâu tới?”
Tuy rằng hối lộ một hai cung nữ để ra tay với Thái hậu có chút khó khắn nhưng không phải là không thể.
Nhưng nhiều đại cung nữ như vậy, trong đó có rất nhiều người luôn hết lòng trung thành với Thái hậu. Điều đó quả thực là không thể.
Đàm ma ma suy nghĩ một chút: “Lô hoa lụa này được làm bởi kĩ thuật dệt lụa hoa. Bởi vì màu sắc trầm lắng nên Tư Chế Phường chỉ đưa cho Từ An Cung của chúng ta mà thôi.”
Minh Lan Nhược nhướng mày: “Ồ, chúng chỉ được làm cho Từ An cung thôi sao? Nguyên liệu để dệt lụa hoa đó từ đâu tới?”
Nguyên liệu của cách dệt lụa hoa quý đến mức không ai dùng nó để dệt lụa hoa cả. Đó là một điều kỳ lạ.
Đàm ma ma nói: “Trước đó phủ Đại trưởng công chúa đã lấy một loạt nguyên liệu để làm. Nghe nói bởi vì hư hỏng nên đã đưa cho Tư Chế phường.”
Vừa nói xong, sắc mặt của bà ấy thay đổi ngay lập tức: “Lần này là do Đại trưởng công chúa gây chuyện sao?!”
Chất liệu để dệt lụa hoa sang trọng và trầm lắng, nói trắng ra là những bông hoa lụa làm ra khá là cổ điển.
Chỉ có người lớn tuổi mới mặc, cho dù Tư Chế phường có làm ra hoa lụa đắt tiền cũng sẽ không tặng cho phi tần. Cuối cùng nhất định sẽ bị đưa đến Từ An Cung.
“Việc này ta muốn bẩm báo lên bệ hạ!” Đàm ma ma tức giận suýt hỏng cả người, sắc mặt tái nhợt nói.
Nhưng Minh Lan Nhược lại nắm lấy tay áo của bà ta, nói: “Ma ma, đừng đi, vô dụng thôi.”
Nàng nhẹ nhàng thở dài: “Cho dù những nguyên liệu hoa lụa này có bị người khác động chân động tay, bị hạ dược. Thì cho đến thời điểm hiện tại cũng chỉ còn sót lại chút mùi hương mà con người không thể nào ngửi ra được thôi. Không thể lấy đó làm chứng cứ để chỉ vào Đại trưởng công chúa được.”
Phương pháp mà Ô Tang cô cô sử dụng là kỳ kỹ dâm xảo, không thể được mọi người công nhận. Thậm chí, còn có thể bị chỉ trích vì sử dụng vu cổ.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà những người kia dám khẳng định rằng nàng sẽ không phát hiện được gì cả. Còn Thái hậu thì nhất định sẽ chết, nàng sẽ bị liên lụy, bị chém đầu theo.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để Đại trưởng công chúa và những người khác ung dung ngoài vùng pháp luật sao!” Đàm ma ma tức giận đến run rẩy cả người.
Đại trưởng công chúa Nguyên gia đã bắt đầu lên kế hoạch từ hơn mười ngày trước, thật đúng là một người độc ác!
Minh Lan Nhược trầm giọng nói: “Để ta suy nghĩ thêm một chút.”
Minh Đế cho nàng hai ngày để chữa trị cho Thái hậu, nàng còn thời gian để nghĩ biện pháp.
Thời gian trôi qua, màn đêm buông xuống, Từ An cung trở nên yên tĩnh.
Minh Lan Nhược mệt mỏi nên tắm rửa nhanh chóng rồi bước ra khỏi tịnh thất, đi ngang qua thư phòng để đến phòng của Thái hậu.
Đột nhiên có ai đó bịt chặt môi nàng và kéo nàng thật mạnh về phía sau.
Minh Lan Nhược bị kéo vào kệ sách, cả ngươi áp vào tường.
Thân thể thon dài nóng bỏng của đối phương áp vào người nàng, nguy hiểm và xấu xa.
Ánh mắt nàng lạnh lùng, hung hăng cầm châm định đâm một phát vào cổ của kẻ tấn công nhưng cổ tay đã bị kẻ tấn công tóm được.
“Chậc chậc, vất vả cả một ngày rồi mà nàng vẫn hung dữ như vậy được sao. Tinh thần của Minh phi tiểu nương nương cũng không tệ lắm nhỉ.” Bên tai nàng vang lên một giọng nói lạnh lùng, một bàn tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mềm mại của nàng.
Minh Lan Nhược nhạy cảm mà run rẩy, đưa tay chặn lấy môi và cằm của hắn, khẽ run lên: “Ngài điên rồi sao, đây là cung của Thái Hậu đó.”
Nàng sẽ gặp rắc rối nếu ngày mai không chứng minh được mình vô tội mà hắn vẫn còn có hứng thú mà chọc ghẹo nàng sao.

Ads
';
Advertisement