Minh Lan Nhược - FULL

Ừm, thật có hiếu, hiếu chết! Gia môn bất hạnh!

Ngay khi Thương Kiều rời đi, Minh Lan Nhược lập tức gọi Vương ma ma, Trần Ninh, Chu Như Cố và những người khác đến tập trung trong thư phòng.
Khi Minh Lan Nhược báo tin Minh Quốc Công mất tích, nét mặt đám Vương ma ma có chút phức tạp, thậm chí là thờ ơ.
Minh Lan Nhược nhìn họ và nói một cách kiên quyết: “Ta biết các ngươi cho rằng phụ thân ta năm đó là người nhát như thỏ đế, khi Tiêu gia xảy ra chuyện gì, ông ấy đóng cửa lại không chịu ra mặt, đó không phải là phong thái của một văn nhân, ta tin rằng đó là vì phụ phân ta đang cố gắng bảo vệ ta và mẫu thân ta.”
Vương ma ma im lặng một lúc: “Chúng nô tỳ không trách Quốc Công gia, dù thế nào đi nữa, ngài ấy cũng đã bảo vệ Quan Âm tiểu thư mấy năm trời.”
Nàng biết rằng những người trong Xích Huyết Quân có oán hận trong lòng.
Trong một cao môn thế gia, việc chủ mẫu “chết bất đắc kỳ tử” hoặc “chết vì bệnh” bằng nhiều cách khác nhau sau khi gia tộc suy tàn là điều bình thường nhưng nàng tin rằng phụ thân nàng sẽ không làm loại chuyện như vậy.
Ông là một nam nhân ngay thẳng như vậy, ông vẫn giữ căn phòng ngủ nơi mẫu thân mới gả tới, tự mình dọn dẹp, không cho bất kì ai vào.
“Ban Xích Huyết Lệnh xuống, hi vọng các người có thể giúp ta tìm ra tung tích của ông ấy.”
Minh Lan Nhược trầm giọng nói, mặc kệ bọn họ thái độ thế nào, nàng cũng vẫn muốn làm!
Trọng sinh trở về, nếu như không cứu được phụ thân, nàng không xứng đáng làm nữ nhân.
“Vâng!” Trong đám người, Trần Ninh vẫn dẫn đầu ôm quyền đồng ý.
Nếu đã quyết định nhận tiểu thư làm chủ, bọn họ sẽ nghe lệnh làm việc.
Bách Thảo Đường phân hào trải rộng thiên hạ, ngoại trừ ngày thường buôn bán, thiên tai phù nguy tế khốn, đồng thời cũng là trạm tình báo của Xích Huyết quân đoàn.
Bình thường tổ chức cùng triều đình nhiều sẽ chỉ để ý ở thanh lâu tửu quán là những nơi dễ tìm hiểu tin tức.
Nhưng lại xem nhẹ y quán, những nơi thật ra dễ ra là dễ dò xét tình báo quan trọng.
Dù sao chỉ cần có người bị thương hoặc trúng độc sẽ phải cần thầy thuốc và y quán!
Tiễn mấy người Trần Ninh đi, Minh Lan Nhược nhìn về phía Xuân Hòa: “Chuẩn bị lễ vật, đưa bái thiếp của ta cho phủ Từ đại nhân Đại Lý tự khanh, hai ngày nữa, chúng ta đến phủ Từ đại nhân gặp đám Tú Dật.”
Đại trưởng công chúa Nguyên Gia làm lãnh tụ tông thất bị lăng trì xử tử, bà ta đắc tội với không ít người trong tông thất, đương nhiên phải đoàn kết những lực lượng có thể đoàn kết khác.
Xuân Hòa vội gật đầu đồng ý.
Đảo mắt đã qua hai ngày, mùng một tháng năm, Minh Lan Nhược thay một bộ áo ngoài màu xanh dẫn Xuân Hòa, Cảnh Minh cùng đến Từ phủ.
Thiếp mời là cho Từ Tú Dật, nàng dứt khoát gọi một đám tiểu tỷ muội chơi với mình đến hoa viên nhà mình chơi Phi Hoa Lệnh, Khúc Thủy Lưu Thương.
Minh Lan Nhược tựa vào bên cạnh trúc đình, nhìn hoa viên Từ phủ, các thiếu nữ vui cười làm thơ, thả diều, năm tháng yên tĩnh.
Nàng từ từ cảm thán: “Đã lâu không thấy tình cảnh như vậy.”
“Sao Minh tỷ tỷ không đi xuống chơi cùng các muội muội khác, những tỷ muội kia rất bội phục tỷ tỷ, cũng không phải người tầm mắt hạn hẹp, bảo thủ.” Từ Tú Dật mỉm cười dẫn các nha đầu bưng điểm tâm nước trà đi lên.
Minh Lan Nhược không xuống chơi, một mình nàng ta tiếp đãi.
Minh Lan Nhược cười nhạt: “Cô nương có thể làm bạn với Tú Dật, đương nhiên rất tốt, chỉ là tâm của ta già rồi, những thứ ta thích bây giờ cũng vô vị, sẽ không đi làm hỏng cuộc vui của các tỷ muội nữa.”
Năm đó nàng cũng là người dẫn đầu trong những thi từ ca tửu hội này, hiện giờ cũng đã không còn hứng thú như vậy nữa.
Nếu như Minh phi nương nương già rồi, vậy chẳng phải lão phu sắp xuống mồ sao? ” Giọng nói trầm ổn cười mỉm của một nam nhân trung niên vang lên.
Từ Tú Dật lập tức đứng dậy hành lễ: “Phụ thân.”

Ads
';
Advertisement