Minh Lan Nhược - FULL

Sau khi cả hai gặp xe ngựa của Từ Tú Dật, họ cùng nhau đi đến ngoại ô kinh đô.
Từ Tứ Dật còn dẫn theo một người hầu già tên là Trung thúc, nhìn thoáng qua có thể biết ông ta là một lão già có võ nghệ cao cường.
Kinh thành thường có giờ giới rất nghiêm, sau khi ra khỏi thành dần dần không thấy bóng người nữa.
Sau khi xe ngựa chạy được hai khắc đã đi vào một thị trấn có vẻ yên tĩnh, có đủ loại xe ngựa và xe hàng dừng bên ngoài trấn!
Minh Lan Nhược nhìn những chiếc xe ngựa đó, nhiều chiếc xe chở hàng thậm chí còn trông giống như đã băng qua cả sa mạc.
“Ở đây có một số thứ, chẳng hạn như nô lệ từ Đông Tây, người đứng đắn không thể bán được, chỉ có thể bán ở chợ đen.” Từ Tú Dật giải thích.
Minh Lan Nhược gật đầu, nàng biết rằng nhiều quý tộc và hào môn giàu có thích nô lệ của cả hai giới từ Đông và Tây.
Những nô lệ như vậy thậm chí còn không có giấy tờ tùy thân chính thức, bị đánh chết cũng không ai quan tâm đến họ.
Một nhóm bốn người xuống xe, người hầu già của Từ gia đi trước dẫn họ đến một căn nhà bình thường ở góc Tây Bắc thị trấn.
Sau khi giơ hai lá vàng ra, một nam nhân cao lớn mở cửa dẫn họ vào nhà.
Minh Lan Nhược bước vào cửa, không nén được mà kinh ngạc, toàn bộ căn nhà lại là lối vào chợ đen dưới lòng đất.
Đi dưới lòng đất như thế này, có cảm giác như càng đi thì càng rộng, càng đi thì càng có nhiều người.
Có đủ loại người bán hàng từ khắp nơi trên thế giới và đủ thứ lộn xộn sẵn có ở đây.
Ngoài vàng, bạc, ngọc trai và ngọc bích thông thường, các loại dược liệu quý hiếm, động vật quý hiếm như sư tử và hổ sống nhiều mặt hàng đặc sản kì lạ từ phương Đông và phương Tây, thậm chí còn có bán xương người!
Tất nhiên cũng có chỗ bán người, những người bị bán hầu hết là nô lệ từ Xiêm và An Nam, thân hình gầy gò, làn da ngăm đen.
Minh Lan Nhược nhìn những người ngoại quốc bị trói tay chân, co rúm lại vì sợ hãi, ánh mắt trống rỗng đau đớn, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu.
Không khí trong chợ cũng không tốt, tràn ngập tiếng rao bán huyên náo, mùi mồ hôi, bụi bặm và mùi phân, nước tiểu động vật, những người kia tựa như súc sinh bị trói ở đó để người mua tùy ý kiếm tra.
“Ta đã từng tới đây một lần, đi xa một chút thì chúng ta sẽ cảm thấy thoải mái hơn.” Từ Tú Dật đã từng tới đây, nàng ấy biết Minh Lan Nhược cảm thấy thế nào khi nhìn thấy những người đó.
Nhưng ngay cả phụ thân nàng ấy, Đại Lý Tự Khanh cũng không thể thay đổi được điều gì, sự tồn tại của chợ đen là kết quả của sự thỏa hiệp giữa các thế lực hắc bạch ở khắp nơi.
Minh Lan Nhược gật đầu, cùng nhau đi về phía trước một đoạn, nàng thận trọng nhìn xung quanh, phát hiện ra trong khe núi này rất rộng.
Được bao quanh bởi những ngọn núi, có những công trình kiến ​​trúc bằng gạch lớn dưới chân núi ở phía xa, ngoài ra còn có những trường săn khổng lồ và các khán đài được bao quanh bởi hàng rào.
“Ây, các vị khách quý, xin mời đi lối này, quản gia ta đưa hai vị đi xem đấu giá ngày hôm nay trước!” Một giọng nói nịnh nọt đột nhiên vang lên từ phía sau Minh Lan Nhược và Từ Tú Dật.
Minh Lan Nhược quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông gầy gò trông có vẻ biết nịnh nọt người khác với bộ ria cá trê, ông ta trông giống như quản gia đeo một nửa mặt nạ tên hề trong kinh kịch, dẫn theo mấy tên vạm vỡ che mặt với cơ bắp cuồn cuộn tới tiếp đón.
Từ Tú Dật nhẹ nhàng nói: “Những vị khách mặc áo choàng và đeo mặt nạ như chúng ta sẽ được xem trước tất cả vật phẩm đấu giá.”
Minh Lan Nhược gật đầu, trên đường đi nàng cũng thấy có rất nhiều những vị khách cũng đeo các kiểu mặt nạ khác nhau để che giấu thân phận của mình.
Nhưng lại có rất ít người mặc áo choàng dài đeo mặt nạ trắng hình cá vàng và cũng không có ai dám tới gần bọn họ.
Minh Lan Nhược và Từ Tú Dật đi theo người quản gia mặt nạ hề tới tòa nhà có kiến trúc kiểu khép kín ở phía xa.
Nhưng khi đi qua một khu trại lớn có hàng rào bao quanh thì bất ngờ một tiếng “rầm” vang lên, sau tiếng la hét thất thanh thì phát hiện có bóng người nằm trên hàng rào, máu bắn tung tóe.
Đồng tử của Minh Lan Nhược co lại.
Bóng người đó đột nhiên ngã ra trước mặt nàng, cả người đầy máu, hóa ra là thi thể chết không nhắm mắt của một thiếu nữ!
Từ Tú Dật không kìm được khẽ kêu lên: “Á!”
Cảnh Minh và Lão Trung người hầu nhà họ Từ ngay lập tức đã rút vũ khí ra, đứng chắn trước mặt Từ Tú Dật và Minh Lan Nhược.
Sắc mặt Minh Lan Nhược tối sầm lại, thi thể của thiếu nữ đó chỉ mặc quần áo nửa người, đây rõ ràng là đã từng bị xâm hại nhưng khuôn mặt lại giống người Trung Nguyên.
Thi thể còn đang mặc áo giống như bia bắn cung, trước ngực và sau lưng đều có những mũi tên dài sắc nhọn.
“Làm gì vậy!” Minh Lan Nhược đứng chắn trước mặt Từ Tú Dật vì dù gì Từ Tú Dật cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu lần nào.
Người quản gia đeo mặt nạ hề kia thấy cảnh tượng này vội vàng tiến tới xin lỗi: “Thực sự xin lỗi vì con súc sinh này đã làm phiền quý khách!”
Vừa nói hắn vừa nhìn hai tên thị vệ đeo mặt nạ cầm dao từ bãi săn đi tới, tức giận mắng: “Các ngươi trông coi kiểu gì mà để con súc sinh bẩn thỉu đó chạy ra dọa mấy vị khách quý vậy!”
Hai tên thị vệ đeo mặt nạ đó vội vàng kéo thi thể thiếu nữ quay lại.
Một người khác nịnh nọt nói: “Mấy vị khách bên trong muốn lấy con súc sinh này để thử độ chính xác của mũi tên, ai mà có ngờ nó lại chạy ra đây chứ, mà hàng rào ở đây cũng cũ rồi, tiểu nhân sẽ gia cố lại ngay!”
Minh Lan Nhược lập tức nhìn vào phía bên trong hàng rào.
Đúng như dự đoán, cách đó không xa vẫn còn vài người mặc quần áo giống với thi thể nữ kia, bọn họ đều bị xích lại bằng xích sắt, mồm thì bị bịt bằng dây vải và run rẩy quỳ gối.
Nàng không chút biểu cảm hỏi: “Bên trong là cái gì thế?”

Ads
';
Advertisement