Giết được con mồi của hai mụ nữ nhân đáng ghét, xả được cục tức rồi!
Nhưng ngay sau đó Từ Tú Dật bỗng xoay người, giơ tay lên với tốc độ cực nhanh bắn “xoẹt, xoẹt” hai phát liên tiếp.
Mũi tên đỏ rực làm chệch hướng mũi tên xanh, còn một mũi tên khác bắn thẳng vào thợ săn đội xanh.
“Á!” Một người trong số họ suýt bị bắn vào giữa háng, hắn ta sợ hãi hét lên, ngã luôn xuống đất và còn tè ra quần khiến mọi người xung quanh cười ầm lên.
Từ Tú Dật cũng cười vui vẻ: “Ha ha, ai bảo ngươi đánh lén, bắn ngươi còn vui hơn nhiều so với bắn hạ mấy tên nô lệ. Chị à, bắn nô lệ chán lắm, hay là ta bắn người trên khán đài đi!”
Tiếng cười ngân lên như tiếng chuông bạc nhưng lại khiến mọi người trên khán đài sợ hãi dựng tóc gáy.
Minh Lan Nhược trìu mến nhìn nàng ta, phối hợp nói: “Em thích làm gì thì làm.”
Sau đó nàng nhìn về phía quản gia, lạnh lùng cười: “Quản gia à, chị em chúng ta sinh ra đã cao quý nên sẽ chẳng bao giờ chơi mấy món đồ thấp kém này đâu, nô lệ chẳng thú vị gì cả. Có thể bắn mấy tên đang ngồi ở khán đài đối diện được không? Nếu 10000 lượng không đủ thì ta vẫn còn, chỉ cần ngươi ra giá thôi.”
Tên quản gia đeo mặt nạ hề nặng nề hít một hơi, cuối cùng hắn ta cũng hiểu ra.
Hai chị em giàu có này căn bản không phải là người tốt bụng, mà việc chặn mũi tên nhắm vào nô lệ cũng không phải vì thương người.
Bọn họ nổi loạn, thích nhìn người khác không vui vẻ và thích chơi theo kiểu điên cuồng và mạo hiểm hơn.
Tự dưng lại muốn bắn những người khách không giàu có thì cũng có quyền thế trên khán đài? Vừa có tiền vừa điên như này, cộng thêm bản lĩnh lợi hại như này… Không lẽ là vị công chúa nào sao?
Lão quản gia vẫn còn đang ngơ ngác thì hai người đàn ông đội xanh vừa bị làm nhục đã tức giận kéo người tới gây rối: “Bắt hai con mụ đàn bà kia xuống đây! Chúng nó còn dám bắn bọn ta chứ!
Minh Lan Nhược nhướng mày, liếc nhìn Cảnh Minh lạnh lùng nói: “Đi đi, đi giết chúng.”
“Vâng!” Cảnh Minh rút ngay con dao găm trong tay áo ra và lao về phía đối phương.
Thấy bọn họ không kiêng nể gì cả, tên quản gia mới kinh hãi, kêu người ngăn cản mấy người đội xanh: “Đợi đã, cản bọn họ lại đi!”
Nhìn nha hoàn và ông già người trông có vẻ rất bình thường nhưng thái dương lại nhô cao, nhìn như cao thủ số một thế giới, nếu họ thực sự muốn giết người thì không thể ngăn cản được!
Tên quản gia vội vàng đứng trước mặt Minh Lan Nhược, cười xin lỗi: “Vị khách quý này, tiểu nhân hiểu ý của ngài rồi nhưng nếu ngài muốn giết những vị khách khác tại chợ đen có nghĩa là làm không đúng với quy tắc. Vậy thì sau này ngài không thể tới đây nữa đâu, ngài không thấy đáng tiếc sao?”
Quyền lực vẫn dưới vua nên bọn quý tộc sẽ không dám công khai ra tay, đến công chúa Đức Huệ thích cho chó ăn thịt thê thiếp cũng chỉ dám làm trong nhà. Suy cho cùng thì Ngôn Quan ngự sử và Đại Lý tự cũng không phải chỉ để trang trí.
Tên quản gia cho rằng hai chị em ác độc này có thể là con giá của một vị vua chư hầu quyền lực nào đó tới kinh thành chơi thì mới có lá vàng.
Thấy đối phương tùy ý lấy ra 10000 lượng, tên quản gia mặt nạ hề rất lịch sự nhưng cũng không giấu đi lời nhắc nhờ hay… cảnh báo trong câu nói của mình.
Minh Lan Nhược nheo mắt, hừ một tiếng: “Thật mất hứng! Bố lừa ta rồi, chơi ở kinh thành chẳng vui chút nào!”
Bố? Quản gia càng chắc chắn hơn hai chị em ngoại quốc điên cuồng và kiêu ngạo trước mặt đều có địa vị cao.
Hắn ta tham lam liếc nhìn 10000 tờ ngân phiếu trên bàn, nhỏ giọng nói.
“Nơi đây vẫn chịu sự quản lý của vua nên quản lý rất nghiêm ngặt, nếu như hai vị khách quý từ ngoại quốc muốn vui đùa náo nhiệt hơn, ta sẽ báo cáo với chủ nhân, xem có cách gì giúp hai người có thể vui chơi hết mình không!
Minh Lan Nhược tùy hứng ném cho hắn một khối bạc, lạnh lùng nói: “Thưởng cho ngươi, hôm nay cứ để em ta chơi vui vẻ trước đã. Nếu những người trên khán đài không đồng ý để em ta săn chúng, vậy thì để em ta chơi trò thương người đi, 6000 lạng là quá đủ để mua hết số nô lệ của nhà ngươi tối nay rồi.”
Từ Tú Dục hiểu ý, lộ ngay ra nụ cười đắc ý: “Đúng đúng, nếu ngươi không cho ta bắn những người trên khán đài kia thì ta cũng sẽ không phạm quy mà bắn bọn họ. Nhưng nếu hôm nay ta chơi không vui thì ta cũng sẽ không để bọn họ chơi yên ổn đâu!”
Nàng ấy hôm nay cũng cần phải dọa những thứ rác rưởi không coi con người là người này!
Tên quản gia mặt nạ hề nhìn số bạc nặng trình trịch trong tay mà đành chịu không biết làm sao.
Hắn ta không quan tâm đến số tiền nhỏ này, thứ hắn ta muốn là 10000 lượng cơ.
Nhưng cũng không thể nào phá vỡ quy tắc vì tiền, hai ôn thần xấc láo này thật là… Ở chợ đen này của bọn họ còn mở cả một nơi chơi trò trăn đầu người cơ mà, như này thì chắc không chơi được rồi!
Hắn ta thì thầm ngay với một người để thông báo và hỏi chủ nhân của mình cách giải quyết.
Chẳng mấy chốc đã có người quay lại và thì thầm điều gì đó cho tên quản gia.
Tên quản gia nở nụ cười nịnh nọt ngay: “Thế này đi, hai vị khách quý đừng lãng phí thời gian ở đây nữa. Chủ nhân ta nói tối nay toàn bộ nô lệ đều tặng cho hai vị, chi bằng bây giờ hai vị đi tới nơi đấu giá xem thử, khu đấu giá mới là chỗ vui nhất đó!”
Sau đó hắn ta liền sai người đuổi hết những người trên khán đài đi, những người đó hầu hết đều là những con cháu trong tộc hoặc con cháu những quan chức có ít tiền nên khi gặp người kiêu ngạo hơn và giàu có hơn cũng chẳng giám nói gì.
Quy luật của chợ đen là: ai có nhiều tiền hơn thì lời nói của người ấy sẽ có trọng lượng hơn!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất