Từ Tú Dật lạnh lùng nói: “Quản gia, ta muốn mua bàn tay của con cáo mắt bạc này mang về sưu tầm, ngươi ra giá đi!”
Quản gia đeo mặt nạ hề sửng sốt trong chốc lát, trong lòng thầm phàn nàn không hiểu sao cái tên thiếu gia Cáo Bạc này lại gây rắc rối với nữ khách điên cuồng tàn nhẫn này?
“Gì, chỉ có ngươi có tiền thôi sao?” Tên Cáo Bạc đeo mặt nạ, cười nói: “Tên quản gia mặt nạ hề ra giá đi, ta muốn ngủ với nàng ta!”
Từ Tú Dật cười khẩy: “Mắt của hắn ta cũng đẹp đấy, ta muốn đôi mắt của hắn ta, giá như nào đây?”
Cáo Bạc càng cười điên cuồng hơn: “Con mắt? Nếu ngươi cho ta chơi một năm rưỡi, được thử từng trò một thì ta sẽ xem xét miễn phí cho ngươi đôi mắt này.”
Từ Tú Dật đột nhiên xoay mũi kiếm, đâm thật mạnh vào mắt hắn ta!
Chiếc kiếm này rất mạnh, nó thực sự đã phá vỡ mặt nạ của Cáo Bạc và làm thương đuôi mắt của hắn ta. Nếu không kịp né tránh thì có lẽ mắt hắn đã bị cây kiếm đâm xuyên qua rồi!
Sát ý hiện lên trong đôi mắt Cáo Bạc khi hắn ta nhìn thấy máu, hắn đột nhiên biến mất trước mặt Từ Tú Dật, không cho nàng ta cơ hội ra tay, hắn đi vòng ra phía sau nàng ta như một bóng ma và dùng roi da trong tay hung hãn quật mạnh vào đầu nàng ta!
Trong từ điển của hắn ta không có gì về việc không được đánh phụ nữ. Hắn ta ghét nhất những người có quyền lực kiêu ngạo và ghê tởm như vậy, ngay cả khi hắn ta giết nàng ta thì cũng không mềm lòng.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Từ Tú Dật cong eo như cành liễu, xoay thanh kiếm Thái Cực trong tay. Trước khi nàng ta xoay người lại, thanh kiếm trong tay nàng ta đã đánh “Bang!” một tiếng, trúng roi thép trong tay hắn ta.
Tia lửa bay khắp nơi giống như luồng sát khí giữa hai người.
“Dừng lại!” Một mũi tên dài bay mạnh, bắn thẳng vào giữa hai người rồi rơi xuống đất, buộc họ phải tách ra.
Người đàn ông mặc áo choàng vàng và đeo mặt nạ vàng nguyên khối cầm theo cung tên bước vào cùng với một nhóm hộ vệ.
Chiếc nhẫn đã bị giật đi nhưng hắn lại không bắt được ai, tâm trạng hắn đã rất tệ mà ở đây còn có người dám gây sự!
“Cáo Bạc, ngươi cũng là một nhà cung cấp quen mặt rồi, chẳng lẽ ngươi không biết quy tắc ở đây ư? Ngươi định cả đời không bao giờ được đặt chân đến kinh thành nữa hay sao?” Tên chủ chợ đen hung ác liếc nhìn Cáo Bạc.
Cáo Bạc cợt nhả thu lại roi nói: “Là do khách hàng của ngươi muốn làm ăn trực tiếp với ta, bỏ qua người trung gian đấy chứ.”
Từ Tú Dật cười khinh thường: “Xem ra chợ đen của ngươi không tốt như ngươi nói, gì mà cái gì cũng có thể mua được trong khi có mỗi đôi mắt thôi cũng không đáp ứng được!”
Lời nói của nàng ta hơi đẫm máu, nàng ta đáp lại lời nói vừa rồi của tên Cáo Bạc, cùng là cách tự trấn an bản thân của nàng ta.
“Quý khách thân mến, nhà đấu giá là mới là nơi có đồ để bán, tốt nhất quý khách nên đến đó. Và đây cũng không phải là nơi để quý khách thể hiện quyền lực của mình đâu.” Tên chủ chợ đen mỉm cười nói với Từ Tú Dật.
Từ Tú Dật hừ lạnh một tiếng rồi quay người giận dữ rời đi như một tiểu thư quý tộc tàn nhẫn và kiêu ngạo bị xúc phạm.
Tên chủ chợ đen liếc nhìn Cáo Bạc.
Cáo Bạc nhún vai, chỉ về phía cái lồng chim lớn nhất cách đó không xa: “Vị đại nhân kia vẫn chưa xong, ta chỉ đợi hắn đi ra rồi báo cáo cho ngài ấy nghe thôi.”
Võ nghệ của tên chủ chợ đen không hề thấp, hắn ta có thể nghe được tiếng rên rỉ bị đè nén phát ra từ bên trong, thu hút người khác như con mèo nhỏ nhắn.
Hắn ta mơ hồ nhướng mày: “Xem ra đại nhân cũng không phải là kiểu bằng lòng ở dưới người khác?”
Cáo Bạc lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn không hiểu vị đại nhân kia sao? Ngài ấy có vẻ là kiểu người bằng lòng ở dưới người khác thôi, nhưng hưởng thụ xong loại thú vui này rồi tự nhiên sẽ muốn hưởng thụ một loại thú vui khác.”
Hắn ta vẫn nhớ tấm lưng mảnh khảnh nhưng quyến rũ của nữ người hầu tóc xoăn đó. Hắn ta thực sự tò mò về vẻ đẹp nào có thể kích thích khiến đại nhân lộ ra cái sở thích kỳ quặc mà ngài không muốn cho ai biết kia.
Vị đại nhân đó bao năm qua đã gặp rất nhiều người đẹp, cả nam lẫn nữ nhưng chưa bao giờ bị đối phương thu hút.
Tên chủ chợ đen cười: “Đúng vậy, ai bằng lòng ở dưới người khác chứ!”
Hắn ta vỗ vai Cáo Bạc, xoay người rời đi: “Vậy ngươi cứ từ từ chờ đại nhân chơi đùa đủ rồi ra ngoài đi nhé, nữ người hầu kia ta sẽ tặng cho đại nhân.”
Không lâu nữa là tới lúc bắt đầu buổi đấu giá rồi.
Minh Lan Nhược cuối cùng cũng có thể thay lại y phục của nàng, đầu ngón tay của Thương Kiều nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi hơi đỏ mọng của nàng, hắn trầm tư nghĩ có lẽ hắn đã hơi thô lỗ.
Minh Lan Nhược dừng lại và tránh ngón tay dài của hắn theo bản năng.
Thương Kiều cười khúc khích, lấy một chiếc khăn tay sạch lau khô ngón tay thon dài trắng nõn của hắn: “Ngươi ngại ư? Chẳng phải vừa nãy nàng rất bạo dạn khi đè bổn tọa xuống sao?”
Minh Lan Nhược xấu hổ nhìn hắn: “Câm miệng!”
Hắn không trêu chọc nàng nữa, còn cẩn thận đeo mặt nạ cho nàng, khẽ mỉm cười: “Được thôi.”
Nàng cúi đầu nhìn vết roi thon dài trên ngực hắn, giơ tay nhẹ nhàng bôi một ít thuốc bột lên đó, hơi khó chịu nói khó chịu nói: “Ừ.”
Minh Lan Nhược liếc nhìn bên ngoài tấm rèm lụa: “Bây giờ ta như này ra ngoài có được không?”
“Buổi đấu giá đã bắt đầu, vật phẩm đấu giá chính cũng đã được chuyển đi, bên ngoài lại không có người canh giữ nên chắc không có vấn đề gì đâu.” Thương Kiều nắm tay nàng đi ra ngoài.
Minh Lan Nhược dừng lại và nhìn vào vị trí của vật phẩm đấu giá chính. Đúng là nơi đó không có ai, cũng không thấy vật trưng bày đâu.
Đôi mắt nàng lóe lên sắc bén. Lần này dù có đấu giá cái gì thì nàng cũng phải lấy cho bằng được!
Thương Kiều nhìn nàng, nhướng mày nói: “Sao thế?”
Minh Lan Nhược dừng lại một chút, bình tĩnh nói: “Không có việc gì, ta đến phòng đấu giá trước đã.”
Nàng vẫn chưa định nói cho hắn biết kế hoạch tối nay của nàng.
Dù gì thì cũng có liên quan tới nhà họ Tiêu và nàng cũng chưa hiểu rõ ý nghĩ của hắn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất