Minh Lan Nhược - FULL

Vốn dĩ không tính đến biến số Minh Lan Nhược, hắn lập ra kế hoạch trường kì trong sáu đến bảy năm nữa lần lượt diệt trừ ba người phụ tử Thượng Quan Hoành Nghiệp, khống chế thay đổi binh tướng và thay máu trong kinh thành.
Dùng cái giá thấp nhất để thiên hạ này đổi chủ.
Nhưng bây giờ hắn càng ngày càng không kịp đợi.
“Chủ Tử gia, Đông Bắc Cương báo tin mới.” Hoà công công vội vã chạy đến giao phong thư cho hắn.
Thương Kiều vừa mở ra, đôi mắt phượng hiện lên tia sắc lạnh: “Đông Bắc Cương phát hiện người của Xích Huyết Quân?”
Hòa công công gật đầu, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu: “Chẳng những thế, hãy còn…”
Biểu cảm trên gương mặt Thương Kiều khó đoán, đôi môi đỏ thắm nở nụ cười: “Đông Bắc Cương… quả là một nơi thú vị.”
Có lẽ hắn nên sắp xếp thời gian đi Đông Bắc Cương một chuyến.

Minh Lan Nhược và Thượng Quan Hoành Nghiệp vào điện, bái kiến Minh Đế.
Minh Đế mới vừa được Xuân Chiêu Nghi hầu hạ uống thuốc, nhìn bọn họ đến bái kiến mình.
Lão ta cười như không cười nói: “Hôm nay trẫm triệu kiến Minh Phi mà Hoành Nghiệp ngươi lại chạy đến.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp ôm quyền nói: “Phụ hoàng, hai ngày nay Lan Nhược vì nhi tử mà xuống bếp học nấu nướng, không cẩn thận bị dầu mỡ làm bỏng tay, nhi tử lo lắng không yên bèn theo nàng đến.”
Minh Đế nhướn mày: “Thật không?”
Minh Đế liếc nhìn hai tay quấn vải voan của Minh Lan Nhược, sự nghi ngờ bớt đi phần nào. Một nữ nhân chân yếu tay mềm thì làm được tích sự gì.
Minh Đế nhàn nhạt nói: “Tình cảm các ngươi không tệ, sao ta lại nghe nói ngươi không thường xuyên đến phủ Minh Phi?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp ho nhẹ một tiếng: “Nhi tử gần đây hơi bận rộn.”
Minh Đế nhìn về phía Minh Lan Nhược: “Là như vậy phải không, gần đây Minh Phi bận rộn việc gì?”
Minh Lan Nhược biết rõ lão ta đang dò xét, suy nghĩ xem phải trả lời như thế nào.
Thượng Quan Hoành Nghiệp lại chen miệng vào: “Lan Nhược gần đây đang…”
“Trẫm hỏi ngươi không, ngươi đang lấp liếm cái gì?” Hết lần này đến lần khác bị xen lời vào, trong mắt Minh Đế toát lên vẻ không vui.
Thượng Quan Hoành Nghiệp mới giật mình nhận ra bản thân có phần vội vã, nhanh quá khéo lại thành vụng.
Minh Lan Nhược mới chậm rãi tiếp lời: “Bệ hạ thứ tội, Vương gia trong tình cảnh như vậy cũng vì yên bình của hậu viện vương phủ.”
Minh Đế nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Minh Lan Nhược ngước đôi mắt trong sáng bình tĩnh lên: “Thần nữ vẫn biết, thân phận bình thê này của thần nữ gây khó dễ cho bệ hạ và Vương gia nên thần nữ bằng lòng không tiến vào Tần vương phủ, không tranh giành với Tần Vương phi, sống tử tế khiêm nhường nhưng…”
Dường như nàng có điều ai oán khó nói, liếc nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Thượng Quan Hoành Nghiệp bị nàng nhìn đến sởn da gà, trong lòng hắn ta thấy không ổn, nữ nhân này muốn làm gì vậy, chả nhẽ muốn đổ lỗi cho hắn ta?
Đúng vậy…
“Nhưng chính phi cả ngày chiếm giữ Vương gia, thần nữ cũng thông cảm Vương phi và Vương gia mới kết hôn. Nhưng mỗi lần Vương gia ghé đến thăm thần nữ thì Vương phi lại sai người đi gọi Vương gia trở về… hức hức.”
Minh Lan Nhược tủi thân cầm khăn voan che khoé mắt, dường như vừa ấm ức vừa khổ sở.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn nàng mà không nói nên lời, kĩ thuật diễn của nữ nhân này quả là thượng thừa.
Rõ ràng đêm tân hôn, Chu Trường Nhạc gọi hắn ta rời đi, trông nàng vui mừng mà!
Hắn ta không thể vạch trần nàng.
Minh Đế vừa thấy nữ nhân khóc sướt mướt vì ghen tị đã cảm thấy nhức đầu, huống hồ lão ta còn không thích Minh Lan Nhược.
Lão ta nhịn xuống sự mất kiên nhẫn, liếc nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp, nói mấy câu cho có lệ: “Ngươi còn không dỗ được Vương phi thì việc hậu viện làm sao có thể xử lý công bằng.”
Lão ta đánh giá cao nha đầu Minh Lan Nhược này rồi, suốt ngày chỉ biết nghĩ đến tranh giành nam nhân thì làm nên cơm cháo gì, chỉ sợ chợ đen là gì cũng không biết.
Thượng Quan Hoành Nghiệp ho nhẹ một tiếng, vỗ về bờ vai Minh Lan Nhược: “Được rồi, nàng cũng nên rộng lượng chút, Trường Nhạc bé tuổi hơn nàng, tính tình trước giờ tuỳ hứng, sau này bản vương sẽ khuyên nhủ nàng ta sau.”
Minh Lan Nhược thút thít gật đầu, nhu thuận lại ngoan ngoãn, nào có thấy vẻ kiêu ngạo bất tuân trước giờ.
Nhìn tình hình này, tâm trạng Minh Đế khá hơn, hài lòng gật đầu.
Nữ nhân vẫn nên như vậy, làm thiếp thất phải nhún nhường, tam tòng tứ đức, tôn nam nhân như trời, phục tùng như vật nuôi mới là điều đúng đắn.
Mang huyết mạch còn sót lại của Tiêu gia là Minh Lan Nhược gả cho nhi tử mình, đúng là một nước cờ hay, Hoành Nghiệp sẽ kiểm soát nàng chặt chẽ!
Toàn bộ Tiêu gia sẽ bị chôn vùi.
Minh Lan Nhược nhìn biểu cảm trên gương mặt Minh Đế, nàng rũ mắt nhìn xuống, lạnh lùng cười khinh bỉ.
Minh Lan Nhược và Thượng Quan Hoành Nghiệp rời khỏi Hoa Dung Điện, ai ngờ mới ra khỏi cửa điện đã thấy một bóng người mặc y phục đỏ tiến thẳng đến.
Đối phương không chần chừ tát thẳng vào mặt Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược kinh hãi, hôm nay đôi phu thê giả tạo là nàng với Thượng Quan Hoành Nghiệp đã gây nghiệt báo gì mà mỗi người phải ăn một cái tát vậy?
Nhưng nàng không phải Thượng Quan Hoành Nghiệp ngoan ngoãn chịu đòn, dứt khoát giơ tay tát thẳng vào bên mặt còn lại chưa bị đánh của hắn ta.
“Bốp!” Một cái tát như trời giáng thẳng vào mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Chu Trường Nhạc giáng một bạt tai vào mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Hắn ta cứng đờ cả người.
Cái tát của Thương Kiều là dùng sức mạnh chính xác, giám sát hình phạt lâu như vậy, hắn ra tay rất biết nặng nhẹ, khiến cho đầu Thượng Quan Hoành Nghiệp bị đánh đến đau đớn ong ong, miệng đầy máu nhưng trên mặt hầu như không có một dấu đỏ nào, làm cho Thượng Quan Hoành Nghiệp muốn đi tố cáo với Hoàng Đế cũng không thể.
Tuy nhiên, Chu Trường Nhạc là một tỷ tỷ xinh đẹp, yếu đuối, cái tát này giáng xuống khiến cho trên mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp có thêm một dấu bàn tay.
Minh Lan Nhược nhìn dấu tay trên mặt hắn ta, thật sự rất muốn bật cười, lần này tốt rồi, hôm nay trái phải cùng ăn hai cái bạt tai, khuôn mặt hắn ta đã đối xứng rồi.
Tâm trạng của Thượng Quan Hoành Nghiệp, vốn đã hơi tốt hơn một chút, bị một cái tát này thổi bùng lên cơn giận dữ trong lòng lên ngay, mẹ kiếp, ai cũng dám đánh hắn ta!
Hắn ta còn làm hoàng tử gì nữa?
Hắn ta giơ tay định giáng lại một bạt tai nhưng vừa đưa tay, đã nhìn thấy Chu Trường Nhạc sợ hãi lùi một bước nhìn mình.
Kiêng dè cung nhân xung quanh, hắn ta cuối cùng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, cưỡng ép thu tay về.
Ánh mắt hắn ta hung dữ, nắm chặt bả vai Chu Trường Nhạc: “Vương phi, nàng điên rồi phải không?”
Chu Trường Nhạc vốn muốn đánh Minh Lan Nhược nhưng lại lỡ tay đánh nhầm Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Nàng ta vốn dĩ cũng bối rối, hoảng sợ nhưng vừa rồi, khi nhìn thấy Thượng Quan Hoành Nghiệp giơ tay lên cao, lửa giận trong mắt hắn ta lúc này giống như muốn nuốt chửng nàng ta ngay khiến cho Chu Trường Nhạc cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nàng ta cắn môi, tức giận lại uất ức nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Vương gia, huynh vì tiện nhân ngoại thất này mà đánh muội sao? Muội mới là chính phi của huynh, huynh đã nói ở đâu muội cũng là tôn quý nhất mà!”

Ads
';
Advertisement