Minh Lan Nhược - FULL

Không ngờ Tiểu Hi đột nhiên khẽ vươn tay ra, giữ lấy cánh cửa, nam nhân trung niên có nốt ruồi đen phát hiện mình hoàn toàn không thể đóng cửa lại.
Ông ta kinh hãi, vô thức cúi đầu nhìn Tiểu Hi, lại phát hiện ánh mắt của cậu bé rất lạnh lùng, không hề giống một hài tử: “Ngươi…”
Chẳng lẽ tiểu hài tử này biết võ công, có nội lực, nếu không tại sao mình lại không thể đóng được cửa?
“Bản thiếu gia có một tỳ nữ vô cùng đáng ghét, lại ở ngay bên cạnh, ta muốn bán nàng ta, các ngươi có muốn không? Nếu không muốn thì ta sẽ đi gõ cửa nhà đối diện!” Tiểu Hi lạnh lùng nói, giọng điệu giống như người lớn.
Quy công trung niên nốt ruồi đen vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn chằm chằm Tiểu Hi, ông ta đã lăn lộn trong cửu lưu giang hồ nhiều năm, đã từng gặp một số người nhìn giống như tiểu hài tử nhưng thật ra chỉ là người lùn không lớn lên được.
Ông ta nghi ngờ tiểu hải tử có “nội lực biết võ công” trước mặt này cũng là kiểu “người lùn” kia, không phải là hài tử thật.
Nếu đúng là như vậy thì đối phương mặc y phục lộng lẫy, nữ nhân trong tay muốn bán đi cũng sẽ không thể kém được!
Ông ta lập tức động lòng, liếc mắt nhìn cánh cửa đối diện, lập tức cười híp mắt nói: “Được rồi, tiểu thiếu gia, tỳ nữ của ngươi ở đâu?”
Tiểu Hi biết ông ta đã động lòng, hất cằm nói: “Gọi người, đi theo bản thiếu gia, bản thiếu gia đã đánh ngất nàng ta rồi!”
Lúc nãy, cậu bé đột nhiên lao tới, húc văng hai nam nhân đang phụ trách canh giữ ở cửa không hề phòng bị chút nào, giả vờ chạy ra ngoài nhưng thật ra là trốn vào trong chum nước để không ở góc tường.
Nhưng nếu thật sự để cho bốn nam nhân kia tìm về được, cho dù cậu bé có sức mạnh hơn người nhưng vẫn còn quá nhỏ tuổi, lại không có võ công, sẽ không thể đánh lại bọn họ!
Nhất định phải giải quyết Chu Trường Nhạc trong thời gian ngắn nhất!
Quy công trung niên nốt ruồi đen vội gọi thêm hai người lực lưỡng trong nhà chứa đi theo ra ngoài.
Đến khi khi bọn họ phát hiện chỗ đó không cách viện tử quá xa, quy công trung niên nốt ruồi đen càng tin tưởng chắc chắn Tiểu Hi không phải là tiểu hài tử thật.
Làm sao tiểu hài tử có thể thuê một viện tử ở nơi tam giáo cửu lưu này? Còn có “võ công nội lực” nữa?
Ông ta kiểm tra Chu Trường Nhạc nằm dưới đất một hồi, nhìn thấy đầu đối phương đầy máu vẫn không che giấu được khuôn mặt xinh đẹp và khí chất, lại kiểm tra xuống thân thể của đối phương, không khỏi kinh ngạc lại hài lòng: “Ngươi thật sự muốn bán, có văn tự bán mình của nàng ta không?”
Mặc dù nữ nhân nằm dưới đất chỉ mặc y phục vải bông, đơn giản lại tinh tế, ít nhất cũng là di nương hoặc là đại tỳ nữ trong gia đình phú hộ.
Tiểu Hi lạnh lùng nói: “Không có, ta lén lút trộm đi, ta thiếu tiền, người trong nhà không biết, ngươi có muốn hay không, nếu không muốn thì ta đi bán cho nhà đối diện các ngươi!”
Cậu bé nói là sự thật! Cậu bé thiếu tiền ngồi xe về bên cạnh mẫu thân!
Nhưng nghe vào tai quy công trung niên nốt ruồi đen lại tự động giải thích thành… Tên thiếu gia người lùn này đại khái đang thiếu tiền, nên mới nhẫn tâm đánh ngất di nương hoặc là tỳ nữ bên người để bán đi.
Về phần tại sao một thiếu gia người lùn mặc y phục lộng lẫy lại thiếu tiền, đơn giản chính là ăn uống cá cược trai gái, bọn họ làm nghề này đã thấy nhiều rồi.
“Được, được, chúng ta mua nhưng đã nói là không có khế ước bán thân, ngài thấy ba mươi lượng có được không? Mặc dù chúng ta là nhà chứa cũng phải gánh chịu rủi ro!” Quy công trung niên nốt ruồi đen cười híp mắt hỏi.
Hài tử nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, ở bên trong vương phủ, Tiểu Hi đã biết khái niệm tiền bạc.
Cậu bé đương nhiên biết đối phương ra giá tiền này rất thấp, nhíu mày: “Bốn mươi lượng, không bớt một xu!”
Quy công trung niên nốt ruồi đen hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Được!”
Giá tiền này cũng không lỗ!
Ông ta vừa gọi người canh giữ đưa Chu Trường Nhạc đi vừa nói: “Đi, vào trong cửa tiệm của chúng ta lấy tiền!”
Bọn họ vừa mới tiến vào nhà chứa, đóng cửa lại, đã nghe thấy ở bên cạnh cách đó không xa truyền đến tiếng kêu kinh hãi của Diệp Đại và Diệp Nhị: “Nguy rồi! Sao lại không thấy người đâu? Chỗ này còn có máu!”
Sắc mặt quy công trung niên nốt ruồi đen thay đổi, nhìn về phía Tiểu Hi: “Những người đó là…”
Sao nhanh như vậy đã có người tìm đến ngay bên cạnh, không phải là có rắc rối gì chứ?
“Ồ, vậy đại khái là chủ nợ của ta tìm tới rồi, các ngươi không cần phải xen vào.” Tiểu Hi Nhi thản nhiên viện cớ nói.
Ánh mắt và thái độ của người trước mắt khiến Quy Công cảm thấy không giống như đang đối mặt với một đứa trẻ, mà giống như đối mặt với một vị đại nhân.
Ông ta mơ hồ cảm nhận được khí chất, cách nói chuyện đàn áp không giống trẻ con của đối phương.
Mắt cậu bé trợn to, làm ra vẻ mất kiên nhẫn: “Mau đưa tiền đây, đừng để bọn họ nhìn thấy ta ở chỗ này là được. Bằng không ta sẽ mang con tiện nữ này đi gán nợ!”
Nói xong, cậu đi tới bên cạnh Chu Trường Nhạc, khoanh tay ra vẻ không đưa tiền đừng hòng đưa người rời đi.
Quy Công trung niên có nốt ruồi đen trên mặt cũng coi như hiểu biết sâu rộng, mơ hồ cảm thấy tên lùn trước mặt này không nói thật.
Nhưng nữ nhân trên mặt đất đúng là có nhan sắc tuyệt trần, hoàn toàn có thể bán cho bọn mại dâm kiếm được không ít tiền!
“Được, ngài chờ đây, ta đi lấy tiền cho ngài!” Quy Công hạ quyết tâm phải giữ được Chu Trường Nhạc nên xoay người đi vào trong phòng!
Kỹ nữ dưới trướng ông ta toàn những kẻ không rõ lai lịch, không thể chạy thoát, không sống được bao lâu rồi chết trong mấy ngõ ngách, chỉ chôn với một cái chiếu rơm!
Tiểu Hi Nhi trông thấy tên Quy Công kia rời đi, cậu biết mình đã lừa ông ta thành công.
Cậu dứt khoát leo lên chiếc ghế ngồi, bình tĩnh im lặng nghe ngóng tiếng huyên náo ngoài sân.
Không bao lâu, tiếng huyên náo bên ngoài nhỏ dần.
Cậu đoán những kẻ xấu đó chắc chắn đi tìm Chu Trường Nhạc rồi!
Tiểu Hi Nhi nhẹ nhõm hơn chút, liếc mắt nhìn Chu Trường Nhạc trên đất, chán ghét hừ lạnh.
Lần trước đã buông tha cho nữ nhân xấu xa này rồi, lần này lại rước lấy nhiều phiền toái như vậy, hại mẫu thân lo lắng!
Thật đúng như trong sách viết: diệt cỏ không diệt tận gốc, ắt sẽ mọc lại theo gió xuân.

Diệp Đại, Diệp Nhị và bốn người khác không ngờ một đứa trẻ con năm tuổi như Tiểu Hi Nhi lại có tâm trí như vậy.
Bọn họ trở về tiểu viện, ngoại trừ việc nhìn thấy vết máu thì không tìm thấy bất cứ ai, tất cả hoảng loạn, không lục soát kĩ lưỡng, chỉ vội vàng nhìn chung quanh một lượt rồi tất cả lao vào các ngóc ngách tìm người!
Nhãi con chạy còn có đường sống nhưng một khi Tần Vương Phi xảy ra chuyện thì bọn họ ắt phải chết!
Bên phía này, Minh Lan Nhược đã lấy được tin tình báo từ Xích Huyết Quân trong nửa giờ, Thương Kiều sai người mang thông tin từ Đông Xưởng đến giao cho nàng.
Đôi bên mơ hồ xác định kẻ bắt cóc Tiểu Hi Nhi và cố giấu địa điểm của cậu bé.
Minh Lan Nhược chật vật thuyết phục Thương Kiều để nàng tự tay xử lý việc này.

Ads
';
Advertisement