“Bang!” Khuôn mặt tức giận âm trầm của Thượng Quan Hoành Nghiệp xuất hiện bên ngoài quán trà.
Từ Tú Dật, Mạc Phi Yến và mấy nha đầu hầu hạ bên cạnh giật nảy mình.
Minh Lan Nhược lạnh nhạt nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Vương gia, nơi này còn có vài muội muội chưa gả, ngài như vậy sẽ dọa các nàng.”
Tất nhiên Thượng Quan Hoành Nghiệp nhận ra hai người Từ Tú Dật, Mạc Phi Yến này là đích nữ danh gia vọng tộc, hắn ta miễn cưỡng nhịn cơn tức, nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược: “Bản vương có chuyện muốn nói với nàng!”
Từ Tú Dật, Mạc Phi Yến lo lắng nhìn Minh Lan Nhược, rõ ràng Tần Vương đến không có ý tốt.
Minh Lan Nhược lại bình tĩnh vỗ tay các nàng: “Hai vị muội muội đi xuống xem trà hoa mới năm nay, tối nay chúng ta lại cùng nhau uống trà.”
Từ Tú Dật thấy nàng như vậy thì biết nàng cũng không sợ Tần Vương tức giận, bèn túm lấy Mạc Phi Yến biểu cảm lo lắng còn muốn nói cái gì cùng các nha hoàn rời đi.
Trong mắt Thượng Quan Hoành Nghiệp như bốc lên ngọn lửa, nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược: “Chuyện của Trường Nhạc là nàng làm phải không? Nàng đã sớm biết nàng ta ở nơi nào, lại cố ý đợi mấy ngày mới cho người tiết lộ tin tức.”
“Đúng vậy.” Minh Lan Nhược không trốn tránh, nàng bình tĩnh nhìn hắn ta, nói: “Thế nào, ngài đến để đòi công đạo cho Tần Vương phi của mình à?”
“Trường Nhạc là biểu muội của bản vương, hơn nữa lại là đích nữ duy nhất của Chu gia. Ta biết nàng ta động đến nhi tử của nàng, nàng tức giận nhưng nàng cũng là nữ tử, dùng loại thủ đoạn trả thù bỉ ổi này không cảm thấy quá ác độc sao?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp hít sâu một hơi, nắm bả vai nàng, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Lúc vương phi của ngươi muốn tra tấn Tiểu Hi Nhi của ta đến chết, có nghĩ rằng nó chỉ là hài tử không? Nàng ta gây án không thành, chỉ vì Tiểu Hi Nhi thông minh, không có nghĩa là nàng ta không ngoan độc!”
Nếu Tiểu Hi Nhi không thông minh như vậy, chỉ là một hài tử bình thường không biết tự cứu mình, sẽ xảy ra chuyện gì?
Minh Lan Nhược nheo mắt lại, nhìn chằm chằm hắn ta, gằn từng chữ nói:
“Tiểu Hi Nhi là vảy ngược của ta, ai động vào vảy ngược của ta, chỉ có chết hoặc sống không bằng chết, không có loại kết cục thứ ba!”
Con ngươi Minh Lan Nhược nháy mắt hiện ra ánh sáng tàn nhẫn mà tràn ngập hận ý, như ánh đao lạnh lẽo, nhiệt độ không khí như giảm xuống.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhất thời sửng sốt.
“Bây giờ, ngươi định chủ động buông ta ra, hay là ta giúp ngươi?” Minh Lan Nhược lạnh lùng nói, không hề keo kiệt để hắn ta nhìn thấy ngân châm trong tay mình.
Hắn ta dường như nhìn thấy sự căm hận vô bờ bến trong mắt nàng nhưng loại căm hận này lại khiến lòng hắn ta lạnh lẽo, như thể thứ gì đó từng thuộc về hắn ta đã không còn.
Hắn ta cứng đờ, cuối cùng vẫn cắn răng buông lỏng ngón tay đang nắm bả vai nàng.
“Được, cho dù Trường Nhạc tự làm tự chịu nhưng vì sao nàng cố ý tung ra tin tức nàng ta lưu lạc Ám Kỹ quán ra ngoài. Nàng biết rõ điều này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Tần Vương phủ và Chu gia!”
Hắn ta hít sâu một hơi, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ lạnh lẽo phức tạp.
Minh Lan Nhược khinh miệt phủi bụi trên vai mình, cười nhạo nói:
“Chuyện này có liên quan gì tới ta? Ngươi cho rằng ta sẽ để Chu Trường Nhạc có cơ hội xoay người? Giờ ta không bỏ đá xuống giếng với Chu gia, lợi dụng lúc ông ta bệnh lấy mạng đã là nể mặt ngươi rồi!”
Nếu như không phải còn cần Thượng Quan Hoành Nghiệp cân bằng Thái tử, nàng đã dùng hết sức lực đối phó Chu gia!
Nói xong, trên khuôn mặt trắng nõn thanh tú của nàng hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn, lạnh lùng nói:
“Tần Vương điện hạ có thời gian ở chỗ này hưng sư vấn tội, không bằng trở về vương phủ của ngài, sớm xử lý xong những chuyện vớ vẩn của Chu gia và ngài đi. Vài ngày nữa, chúng ta sẽ đi Đông Bắc Cương, ta không muốn trì hoãn thời gian xuất phát!”
Dứt lời, nàng xoay người rời đi, đỡ phải nhìn thấy khuôn mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp, lại nhớ đến chuyện Chu Trường Nhạc động đến Tiểu Hi Nhi, ít nhất một nửa nguyên nhân là do Tần Vương!
Xui xẻo!
Nếu như không phải vì muốn ép hắn ta sớm xử lý Chu Trường Nhạc, để xuất phát đến Đông Bắc Cương cứu phụ thân, nàng cũng lười gặp hắn ta!
Lần này Thượng Quan Hoành Nghiệp không ngăn Minh Lan Nhược, trên khuôn mặt tuấn lãng sâu sắc hiện lên vẻ phiền não và phức tạp.
Hắn ta cũng không biết tại sao khi nhìn thấy biểu tình chán ghét xa lánh của nàng, trong lòng còn khó chịu hơn khi biết Chu Trường Nhạc mất tích.
Nhưng chuyện ngu xuẩn Chu Trường Nhạc làm lần này, khiến hắn ta rất thất vọng. Trước đây chỉ cảm thấy biểu muội này hơi kiêu căng, không nghĩ rằng một chút đầu óc cũng không có, kém xa Minh Lan Nhược.
Lúc trước, tại sao hắn ta lại từ bỏ Minh Lan Nhược, chọn nàng ta! Mười Chu gia cũng không bằng một Minh Lan Nhược bây giờ!
Hắn ta hít sâu, bực bội xoa mày.
Hy vọng Chu Tương Vân mới lập không đến mức ngu xuẩn như tỷ tỷ nàng ta! Nếu không lúc hắn ta rời khỏi vương phủ, hậu viện sẽ rối loạn!
…
Minh Lan Nhược xuống lầu, tạm biệt Từ Tú Dật và Mạc Phi Yến, quay về phủ.
Minh Lan Nhược tựa vào cửa sổ xe ngựa, lẳng lặng vuốt vòng tay phỉ thúy đeo trên tay.
Những tai mắt mà nàng cài vào không một nội gián nào có thể so sánh bằng, nàng tin tưởng về sau sẽ có tác dụng lớn nhưng những tai mắt này không thể dùng tùy tiện được.
Xuân Chiêu Nghi bên cạnh Hoàng đế, Chu Tương Vân bên cạnh Tần Vương, bên cạnh Thái tử…
Đột nhiên Xuân Hòa cười nhẹ, cắt đứt suy nghĩ của nàng: “Tiểu thư càng ngày càng giống Thiên Tuế Gia, lúc suy nghĩ, tay phải sờ thứ gì đó.”
Thiên Tuế Gia thích đeo nhẫn và vòng tay.
Minh Lan Nhược cúi đầu nhìn vòng tay mười tám hạt phỉ thúy sáng long lanh sang quý trên tay, độ trong suốt vô cùng tốt, chuỗi vòng này là một đôi với vòng tay mười tám hạt trên cổ tay Thương Kiều.
Cùng một khối nguyên liệu, cùng một sư phụ tỉ mỉ mài giũa lại được xâu bằng hồng ngọc, rất xinh đẹp.
Hôm trước, sau khi nàng đến Đông Xưởng dùng châm chữa bệnh cho hắn, hắn đeo vào cổ tay nàng, không biểu tình nói.
Đây là chuỗi vòng tình nhân, phải đeo thành đôi mới may mắn, ai không đeo là không muốn ở bên đối phương!
Nghĩ tới hình ảnh như vậy của hắn, Minh Lan Nhược không khỏi bật cười. Đôi khi người kia thực sự có tính cách thiếu niên, nghiêm túc nói loại chuyện chơi trò gia đình này.
Thật sự buồn cười, nam nhân lần đầu yêu gần giống như thiếu niên, có lúc hơi đáng yêu.
Xuân Hòa nhìn tiểu thư nhà mình cúi thấp khuôn mặt nhỏ nhắn, nụ cười bất giác trở nên dịu dàng linh động hơn, khác với cảm giác lạnh lùng hung ác vừa nãy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất