Đưa mắt nhìn theo bóng dáng mỹ nhân yểu điệu lên xe ngựa đi xa.
Hoà công công im lặng một lúc: “Sao lão nô lại cảm thấy hình như Minh đại tiểu thư… Biết được gì đó rồi.”
Thương Kiều cười nhạt, không để tâm đến: “Mấy năm nay, bản toạ cải trang thành nữ tử, thiếu niên, lão già… Đủ loại người, không biết đã phá được bao nhiêu vụ án, giết chết bao nhiêu người, chưa từng bị người ta nhận ra, nha đầu kia chưa từng nếm trải giang hồ hiểm ác, sao có thể nhìn rõ được kỹ thuật dịch dung hoán cốt của bản toạ được!”
Hoà công công rất muốn nói… Không, chẳng phải ngài vẫn luôn là “giang hồ hiểm ác” của nàng sao?
Thôi vậy, không nên nói vẫn hơn, dù sao gia cũng không chịu thừa nhận, cứ để gia đá vào tấm sắt cũng không tệ.
Dù sao… Cũng không phải lần đầu gia đá phải tấm sắt ở trước mặt Minh đại tiểu thư.
…
Cùng lúc đó, tại một tẩm điện hẻo lánh ở Đông Cung.
Hạnh Nhân nhìn Minh Nguyệt Oánh ngồi ngẩn người trước bàn trang điểm, nàng ta không nhịn được thấp giọng hỏi: “Nhị tiểu thư, thuốc mà đại tiểu thư đưa đến, người thực sự định đưa cho Thái tử dùng sao, nhỡ đâu Thái tử xảy ra chuyện, chúng ta… Sẽ gặp nguy hiểm mất!”
Mấy ngày nay bị nhốt, sắc mặt Minh Nguyệt Oánh càng ngày càng tái nhợt, thân hình cũng gầy gò suy yếu.
Nàng ta nhìn thuốc trong tay, đột nhiên cười khổ nói: “Không, bây giờ Minh Lan Nhược vốn không cần mạng của Thái tử, nếu không nàng ta hoàn toàn có thể áp chế Thái tử như cách đã dùng để khống chế ta.”
Đến bây giờ nàng ta vẫn nhớ rõ, cảm giác mất khống chế và sợ hãi trong lúc bản thân đột nhiên mất giọng, thậm chí hệt như một con rối gỗ, bị điều khiển nói ra những lời không phải do bản thân muốn nói.
Minh Lan Nhược đã nói rồi, chỉ cần nàng muốn thì có thể khống chế nàng ta cả đời.
Hạnh Nhân nghe vậy, gương mặt có chút lo lắng, sợ hãi: “Nhị tiểu thư… Bây giờ người thực sự muốn nghe theo lời của đại tiểu thư, để nàng ta lợi dụng sao?”
Vậy chẳng phải sau này đại tiểu thư muốn khống chế ai thì khống chế người đó sao?
Hạnh Nhân và Minh Nguyệt Oánh vốn không hề biết, lúc đầu Minh Lan Nhược hạ loại huyết cổ lợi hại nhất lên người nàng ta cũng có rất nhiều hạn chế, không chỉ số lượng cực kỳ có hạn, mà đêm đó sau khi Minh Lan Nhược hạ cổ xong, suýt nữa cũng đi theo rồi.
Bây giờ đối với Minh Lan Nhược, bọn họ rất sợ hãi và kiêng dè theo bản năng, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấu.
“Ta không muốn nghe theo nàng ta cũng không được!” Minh Nguyệt Oánh cười khổ.
Nàng ta vốn nghĩ bản thân không sợ chết, sau khi người trong lòng chết trận, thật ra trong đầu nàng ta đã có suy nghĩ chết theo đối phương.
Vì vậy nàng ta mới luôn bất cần, hai lần ba bận muốn giết chết Minh Lan Nhược và đứa nhỏ của nàng, kết quả lợi dụng chuyện sinh non làm hại Minh Lan Nhược bất thành, trái lại âm mưu còn bại lộ, khiến hoàng đế một lòng chờ mong con cháu hoàng tộc nổi giận nên bị nhốt vào thiên điện Đông Cung.
Nàng ta là Thái tử phi, tuy danh hiệu vẫn còn đó nhưng cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, đợi đến khi hết ba năm mà không có gì xảy ra sẽ bị phế bỏ hoàn toàn.
Nhưng mãi đến khi bị nhốt ở nơi này, nàng ta mới nếm trải đau khổ…
Rõ ràng là Thái tử phi mà ngay cả chuyện muốn ăn thịt cũng phải cầu cung nhân vẩy nước quét nhà mà trước kia mình không coi ra gì cho, ngày mùa đông đến cả than đốt cũng chẳng có, nàng ta phát hiện ra…
Thật ra bản thân không hề có dũng khí để chết, nếu không chỉ cần một sợi dây thừng treo cổ là xong rồi.
Dù sao Thải tử cũng hy vọng Thái tử phi bị bệ hạ ghét bỏ như nàng ta chết đi nhưng nàng ta lại sợ hãi, cũng không dám chết, đúng là… Vừa nực cười lại vừa yếu đuối.
“Được rồi, ngươi chuẩn bị trang điểm cho ta đi, lát nữa ta còn phải đi gặp Thái tử.” Minh Nguyệt Oánh hạ giọng nói.
Hạnh Nhân gật đầu: “Người muốn chải tóc thế nào?”
Minh Nguyệt Oánh nhìn bản thân trong gương, buồn bã khẽ cười: “Cứ trang điểm theo ngoại hình hiện tại của Minh Lan Nhược đi, điện hạ thích ngoại hình của nàng ta.”
Nàng ta và Minh Lan Nhược dù sao cũng là tỷ muội ruột, mặt mũi cũng có ba bốn phần giống nhau, nàng ta biết bản thân không xinh đẹp xuất sắc như Minh Lan Nhược.
Nhưng nàng ta cũng có đặc điểm riêng của bản thân, người Minh gia có cốt cách của mình, trước giờ nàng ta chưa từng ghen tỵ với dung nhan của Minh Lan Nhược, luôn cho rằng bản thân tự tại mới chính là điểm mạnh của mình.
Nhưng bây giờ… Nếu nàng ta muốn lấy lại sự sủng ái của Thái tử thì phải khiến bản thân trông giống với vị trưởng tỷ kia của mình, lời mà Minh Lan Nhược cho người truyền đến là đúng…
Nàng muốn sống tiếp thì phải có được sủng ái!
Hạnh Nhân gật đầu, bắt đầu trang điểm cho Minh Nguyệt Oánh.
Một canh giờ sau…
“Cái gì, Thái tử phi bảo ngươi đưa thuốc đến cho Cô?”
Trong tẩm điện, Thượng Quan Vũ cởi trần thân trên, đang chuẩn bị bôi thuốc, hắn ta lạnh lùng nhìn Hạnh Nhân đang quỳ dưới đất.
Hạnh Nhân cung kính, có chút rụt rè gật đầu: “Vâng… Thái tử phi nương nương bảo nô tỳ đến, nương nương nghe nói dạo này thân thể điện hạ bị ngứa, lúc nhỏ người cũng từng bị chứng bệnh tương tự.
Quốc công gia đặc biệt mời một vị thần y điều chế thuốc bôi, hiệu quả cực kỳ tốt, nương nương đã học theo phương thuốc của thần y tự mình điều chế.”
Nghe nói Minh Quốc công cho người điều chế, Thượng Quang Vũ nheo mắt, lúc này mới ra hiệu cho thiếp thất hầu hạ bên cạnh đến lấy thuốc, đưa cho thái y đang bôi thuốc cho hắn ta kiểm tra.
Từ sau khi đến chỗ Minh Lan Nhược tuyên chỉ ép nàng gả cho Thượng Quang Nghiệp, không biết xảy ra chuyện gì mà đêm đó trên lưng hắn ta bắt đầu ngứa ngày vô cùng.
Hắn ta gần như gãi muốn nát cả da thịt, tìm kiếm danh y trong ngoài cung chữa trị một thời gian dài mới miễn cưỡng dùng thuốc uống thuốc bôi mới không phát tác hàng ngày.
Nhưng bệnh này lại không thể trị tận gốc, đến giờ da dẻ trên lưng hắn ta vẫn không tốt hơn chút nào.
Thái y kia bị tính khí thất thường của Thượng Quan Vũ dày vò mà sợ hãi cùng cực, Thái tử gia này bên ngoài nho nhã lịch sự, thực tế lại là người ác độc nhất, động đến là đánh mắng tra tấn mấy đại phu bọn họ.
Điều ông ta mong muốn nhất là mau chóng có thuốc trị được cho Thái tử gia này, để ông ta có thể được giải thoát.
Thái y nơm nớp lo sợ khẽ ngửi mùi thuốc bôi, lại nếm thử vị, gật đầu: “Tất cả chỉ là một vài vị thuốc thanh mát thông máu, có một vài loại thuốc quý hiếm ở Miêu Cương như kê huyết đằng, hạt xà sàng, tuy có một ít thần không nhận ra được nhưng có thể dùng được! Không có độc!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất