Có sự ràng buộc của Minh Quốc Công, Minh Lan Nhược cũng không thể thường xuyên chạy đến Đông xưởng để gặp gỡ tên hoạn quan Thương Kiều kia.
Hồng tiên sinh trầm ngâm một lúc, thì thầm vào tai Thượng Quan Hoành Nghiệp điều gì đó.
Ánh mắt Thượng Quan Hoành Nghiệp lóe sáng: “Đa tạ tiên sinh.”
Đêm khuya.
Trong một gian phòng nhỏ ở Minh Phi phủ, một bóng người thâm nhập vào chỗ ở củaTiểu Diễm Tử.
Khi bóng người như u linh đó ngước đầu lên, đó rõ ràng là gương mặt văn nhã của “thư sinh Ẩn”.
“Chủ tử gia, trong cung có tin tức truyền đến. Lộ tuyến “Nam hạ tuần tra” mà ngài đặt ở thượng thư phòng đã bị người khác đụng chạm. Có lẽ lộ tuyến “Nam hạ tuần tra” đã bị lộ.”
Tiểu Diễm Tử lười biếng mà cầm kéo cắt bấc đèn: “Ngươi nhớ phải bảo vệ thế thân của bản tọa suốt đường Nam tuần cho tốt đấy. Đừng có khiến người khác phát hiện điều dị thường, hiểu không?”
Hắn rời kinh thành, đi đến Đông Bắc Cương để tra án, thuận tiện giám sát tiểu nương nương và Tần Vương. Suy cho cùng thì vẫn phải lấy cái cớ, Nam tuần là một lý do rất tốt.
Không ngờ rằng lại có người muốn nhân cơ hội khi hắn đang ở trên đường “Nam tuần” để ám sát hắn sao?
“Đây là một cơ hội tốt… Để vạch mặt những kẻ ngu ngốc không trung thành với bản tọa và Đông Xưởng. Chúng ta có thể diệt trừ bọn chúng trong một lần. Quá ngu ngốc thì không đáng sống ở trên đời này!”
Chiếc kéo trong tay Tiểu Diễm Tử cắt mạnh một cái, ánh nến đang nhảy múa đột nhiên sáng hơn một chút.
“Vâng, chủ tử gia!” “Thư sinh Ẩn” ôm quyền cung kính nói.
Hắn hài lòng cong khóe môi đỏ thẫm lên, sau đó liếc nhìn khuôn mặt của “thư sinh Ẩn”: “Ngươi phải giữ thân phận “thư sinh Ẩn” thật cẩn thận, không được để lộ dấu vết!”
“Thư sinh Ẩn” gật đầu, lặng yên không một tiếng động mà lui ra.
Sáng sớm hôm sau, vào lúc bình minh, hai cỗ xe ngựa và hơn hai mươi hộ vệ tinh nhuệ của Xích Huyết Quân xuất phát từ cửa lớn của Minh Phi phủ để đến hội họp ở cửa của phủ Tần Vương.
Đến cổng của phủ Tần Vương và đợi một lúc, Minh Lan Nhược mới nhìn thấy Thượng Quan Hoành Nghiệp mặc kính trang dẫn người bước ra ngoài.
Nữ tử đi theo sát hắn ta là Chu Tương Vân, người này đã thay một bộ cung trang thêu tơ và cúc vàng, đầu đội phượng trâm, để lộ thân phận trắc phi của mình.
Minh Lan Nhược xuống xe, theo quy củ mà chào Thượng Quan Hoành Nghiệp một chút: “Lan Nhược tham kiến Vương gia.”
Nàng chưa bao giờ tự xưng mình là thiếp thân. Trong mắt Thượng Quan Hoành Nghiệp hiện lên vẻ kỳ lạ, nhưng trên mặt hắn ta lại không thể hiện điều gì ra ngoài, chỉ dùng ánh mắt nặng nề nhìn về phía xe ngựa ở sau lưng nàng.
Chu Tương Vân vừa nhìn thấy nàng, vội vàng cung kính hành lễ: “Thiếp thân tham kiến Minh Phi nương nương.”
Minh Lan Nhược hành động kiên quyết, nói diệt trừ là diệt luôn Chu Trường Nhạc khiến nàng ta cảm thấy hồi hộp và sợ hãi.
Huống chi, phủ Tần Vương bây giờ vẫn không có chính phi. Nên hiện tại Minh Lan Nhược có địa vị cao nhất, nàng ta lại là trắc phi, nhất định phải cung kính!
Trên khuôn mặt thanh diễm vô song của Minh Lan Nhược nở ra một nụ cười nhàn nhạt, giả vờ đỡ Chu Tương Vân: “Mấy ngày không gặp, thế mà muội muội đã trở thành Chu Trắc phi rồi.”
Chu Tương Vân biết rất rõ Minh Phi khá hài lòng với biểu hiện của mình, nàng ta thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu cung kính nói: “Đó là nhờ hậu ái của Vương gia và Minh Phi.”
“Tương Vân chỉ là một thứ nữ mà thôi, nàng ta và ngươi cũng chưa từng xảy ra vấn đề gì cả. Không cần nhắm vào nàng ta.” Thượng Quan Hoành Nghiệp đột nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.
Mấy ngày nay Chu Tương Vân thông minh dịu dàng, xử lý hậu viện cũng rất tốt, hắn ta rất hài lòng với nàng ta. Chỉ lo lắng Minh Lan Nhược sẽ đối xử với Chu Tương Vân giống như đối xử với Chu Trường Nhạc.
Minh Lan Nhược lạnh lùng nói: “Vương gia à, ngài quá lo lắng rồi. Trừ khi người phạm ta thì ta mới phạm người. Ta chưa bao giờ nhắm vào người vô tội cả.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp thấy vậy chỉ hừ một tiếng, tiếp tục nhìn về phía cỗ xe gỗ đỏ ở phía sau: “Cỗ xe này khá lớn nhỉ, chắc thoải mái lắm.”
Minh Lan Nhược thấp giọng nói: “Đó là xe ngựa mà Cửu Thiên Tuế phái tới, nếu Vương gia muốn cộng hưởng với ta thì cứ lên cùng đi.”
Cỗ xe ngựa này không chỉ lớn mà còn chắc chắn nhưng lại nhẹ, và… Nó còn được xử lý đặc biệt để khó bắt lửa và chống cả đao kiếm.
Với tư cách là Đốc chủ của Đông Xưởng, Thương Kiều đã trải qua quá nhiều vụ ám sát. Và hắn cũng là người thích hưởng thụ, nên xe ngựa được gửi đến tất nhiên phải tốt nhất về mặt an toàn và thoải mái rồi.
Tuy nhiên, nếu Thượng Quan Hoành Nghiệp và Thương Kiều không ở trong tình trạng đối phó thì hắn ta chắc chắn sẽ không muốn lên xe ngựa.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nheo mắt lại, đột nhiên nói: “Được thôi!”
Nói xong, hắn ta đã trèo luôn lên xe ngựa.
Minh Lan Nhược sửng sốt một lát: “…”
Điều này nằm ngoài dự đoán của nàng. Vốn dĩ nàng đã định đi chung xe ngựa với Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Cho nên, màng mới đã giấu một gian phu ở trong xe… À… Không…
“Hắn là ai? Ngươi giấu cái gì ở trong xe thế này?” Thượng Quan Hoành Nghiệp vén rèm lên, mang biểu cảm không vui mà nhìn thiếu niên xinh đẹp đang ngồi pha trà trong xe ngựa.
Minh Lan Nhược trầm mặc một lát: “Nói sao nhỉ… Tiểu Diễm Tử, chào hỏi Tần Vương điện hạ một câu đi.”
Một vẻ u ám hiện lên trên khuôn mặt trắng trẻo của Tiểu Diễm Tử.
Hắn nâng chiếc cằm hơi nhọn lên, gật đầu lấy lệ với Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Tiểu Diễm Tử tham kiến Tần Vương điện hạ.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp thấy thái độ khinh thường của hắn bỗng nhiên tức giận nhưng vẫn chưa lên tiếng.
Tiểu Diễm Tử nhìn Minh Lan Nhược bằng ánh mắt kì lạ: “Minh Phi nương nương, Thiên Tuế Gia nói chiếc xe này chỉ chuẩn bị cho một mình ngài thôi, Tiểu Diễm Tử chỉ phục vụ mình ngài thôi.”
Nàng không phải nói Thượng Quan Hoành Nghiệp sẽ không ngồi xe mà hắn phái tới sao?
Kết quả là tên gian phu Thượng Quan Hoành Nghiệp thật sự dám ngồi lên!
Ban đầu hắn dự định nhân chuyến đi này để cơ thể hắn bình phục hoàn toàn.
Hắn sẽ tìm cơ hội để thú nhận thân phận của mình với nàng, sau đó sẽ sắp xếp để chính thức viên phòng. Nên hắn đã làm một cỗ xe rộng rãi, ổn định và thoải mái như một chiếc giường…
Nhưng có tên khốn Thượng Quan Hoành Nghiệp kia dám bước một chân vào đây thì làm sao hắn có thể ra tay được nữa?
Minh Lan Nhược: “Chuyện đó…”
“Ha, xem ra ngươi là nô tài được Thiên Tuế Gia đưa cho Minh Phi. Sao một tên cẩu nô tài lại dám nói chuyện với ta như vậy cơ chứ!”
Đôi phượng nhãn của Thượng Quan Hoành Nghiệp hiện lên một vẻ hung bạo, hắn ta muốn quất roi trong tay vào tên kia!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất