Minh Lan Nhược - FULL

Thượng Quan Hoành Nghiệp vừa nhìn, trong lòng hơi lộp bộp, trạm dịch này vậy mà cũng là thế lực dưới trướng của Đông Xưởng, hắn ta càng kiêng kỵ liếc nhìn Tiểu Diễm Tử một cái.
Minh Lan Nhược thấy vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nơi này thuộc về Đông Xưởng, vậy thì rất an toàn.
Nàng ra hiệu cho bọn Trần Ninh lui ra hết.
Tiểu Diễm Tử lại không đi, ngược lại vào phòng ngồi xuống bên bàn tròn, cười tủm tỉm chống cằm: “Tỷ tỷ, tỷ ngủ ở đâu? Ta ngủ cùng tỷ được không?”
Nghe vậy, Minh Lan Nhược không vội trả lời mà nhìn thẳng vào mắt Cảnh Minh.
Cảnh Minh hiểu ý ngay, đuổi mọi người ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhíu mày, khẩn trương nói: “Không được!”
“Vì sao không được, Đốc chủ dặn dò ta phải luôn ở bên tiểu nương nương hầu hạ, các nương nương trong cung không phải cũng như vậy sao?” Tiểu Diễm Tử nhướng mày hỏi.
Thượng Quan Hoành Nghiệp lạnh mặt: “Bản vương không quen có thái giám trong phòng hầu hạ!”
Dù các nương nương trong cung luôn có thái giám hầu hạ bên cạnh, ngay cả khi nương nương thị tẩm, thái giám cũng giúp rửa sạch thân thể.
Nhưng chỉ nghĩ đến việc có tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh Minh Lan Nhược, hắn ta cảm thấy khó chịu.
“Vậy điện hạ có thể đi sang phòng bên cạnh.” Tiểu Diễm Tử cười nhạt nói, nốt ruồi đỏ giữa mày làm nổi bật dung mạo tuấn tú, da trắng như tuyết.
Nhưng ở trong mắt Thượng Quan Hoành Nghiệp, tiểu tử này lại giống như một nam sủng, đầy yêu khí.
“Làm càn, ngươi dám nói chuyện như vậy với bản vương!” Hắn ta tức giận, ánh mắt bùng cháy lửa giận quát.
Tiểu Diễm Tử vội kéo ống tay áo Minh Lan Nhược, biểu cảm trên mặt giống như bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Tiểu nương nương, sao Vương gia lại tức giận như vậy? Ta chỉ làm theo mệnh lệnh của Đốc chủ mà thôi.”
Minh Lan Nhược nhìn hắn, không khỏi run rẩy: “…”
Nàng thật sự không biết phải nói gì! Sao vị này có thể mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh nói ra những lời như vậy?
Chẳng trách hắn có thể trở thành “nốt chu sa” trong lòng Hoàng đế, bản lĩnh diễn trò của hắn… quá lợi hại. Nếu người này muốn tranh sủng, sợ rằng tất cả hậu vị là của hắn, trong lịch sử cũng không thiếu những Hoàng Hậu nam!
Minh Lan Nhược thu hồi những suy nghĩ rối loạn trong đầu, thở dài: “Được rồi, ngươi ở lại đi, chẳng qua ở đây chỉ có hai chiếc giường, chúng ta sẽ ngủ thế nào?”
Theo hiểu biết của nàng về Thương Kiều, hắn nhất định sẽ không từ đủ đoạn đạt được những gì hắn muốn, không đáp ứng hắn thì không biết hắn sẽ làm ra những trò gì!
“Minh Lan Nhược, người bên ngoài thấy ba người ngủ chung còn thể thống gì nữa!” Thượng Quan Hoành Nghiệp tức giận mà cất cao giọng.
Tiểu Diễm Tử lại thong thả nói: “Đệ đệ ốm yếu, tỷ tỷ ở lại phòng chăm sóc là điều đương nhiên. Còn về phần ngài, ngủ ở giường bên ngoài đi.”
Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hoành Nghiệp tối sầm đầy giận dữ, cắn răng cười lạnh: “Đúng là người từ Đông Xưởng ra, da mặt thật dày, vì sao bản vương phải ngủ bên ngoài!”
Ốm yếu gì chứ, nhìn cảnh vừa rồi tên kia ra tay tàn nhẫn như vậy có giống người ốm yếu không?
Minh Lan Nhược nheo mắt, đột nhiên lên tiếng: “Sao vậy, điện hạ thật sự muốn cùng ta chung chăn gối?”
Đối diện với nàng, Thượng Quan Hoành Nghiệp lại cảm thấy chột dạ và ảo não, tức giận nói: “Như thế nào, bản vương không thể, còn tiểu thái giám kia thì lại có thể?”
Minh Lan Nhược liếc Tiểu Diễm Tử, nhàn nhạt nói: “Ngươi ngủ dưới đất! Không có đạo lý hạ nhân và chủ tử ngủ chung một giường.”
Tiểu Diễm Tử nghẹn họng: “…”
Thượng Quan Hoành Nghiệp không khỏi đắc ý cười lớn: “Xuy, ha ha ha, Vương phi nói đúng!”
Tiểu Diễm Tử xụ mặt ra.
Minh Lan Nhược không để ý đến ánh mắt oán hận của hắn, giống như suy tư gì đó, nói: “Các ngươi có cảm thấy thành Hắc Liêu này kỳ quái không.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhướng mắt phượng lạnh lùng: “Vô nghĩa, đương nhiên kỳ quái, chỉ sợ toàn bộ thành Hắc Liêu đã bị Thái Tử khống chế!”
Nhất định là Thái Tử và Tri phủ thành Hắc Liêu đã cấu kết với nhau làm hại nơi này!
Nếu không thì tại sao nhi tử của một Tri phủ lại có thể không e ngại Tần Vương phủ như vậy?
“Ta thấy Thái Tử chưa chắc có thể khống chế được Đông Bắc Cương, nơi này có vẻ nguy hiểm hơn chúng ta tưởng, người Đông Bắc Cương dường như không biết có Hoàng đế bệ hạ, chỉ biết có Tri phủ đại nhân.” Minh Lan Nhược nhàn nhạt nói.
Tuy rằng có nhiều ăn chơi trác táng khinh nam bá nữ. Nhưng dù khinh nam bá nữ cũng phải chú trọng phong cách.
Nhi tử Tri phủ không có phong thái của con cháu quan lại, hành xử và lời nói hạ lưu giống như thổ phỉ.
Có thể thấy rõ bọn họ đã sớm quen với việc dùng những thủ đoạn cường đoạt như thổ phỉ để đạt được những gì mình muốn.
Thượng Quan Hoành Nghiệp xụ mặt, hắn ta muốn ngai vàng đế vương.
Dù chưa ngồi lên đó nhưng hắn ta cũng không thể chịu đựng được việc thiên tử và hoàng gia bị xem không ra gì như vậy.
Minh Lan Nhược nhìn về phía hắn ta: “Điện hạ, chúng ta cần phải hợp tác chân thành. Nếu không việc ngươi và ta có thể sống sót rời khỏi Đông Bắc Cương hay không vẫn còn là vấn đề.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp lạnh lùng nói: “Bọn họ dám!”
“Có gì mà không dám, Minh Quốc Công và những quan viên thân tín đi theo ông ấy đến cứu trợ không phải đã mất tích hết rồi sao, chỉ còn lại một đám vô dụng đến từ Kinh Thành.” Tiểu Diễm Tử nhàn nhạt chen vào nói.
Thượng Quan Hoành Nghiệp và Minh Lan Nhược cùng xụ mặt ra, đúng vậy, con rồng mạnh mẽ cũng không thể áp đảo con rắn địa phương, Minh Quốc Công chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó nên mới gặp phải khó khăn như vậy.
“Tiểu Diễm Tử, Đông Xưởng đặt tại Đông Bắc Cương có tin tức mới gì không?” Minh Lan Nhược không khỏi hỏi.
Tiểu Diễm Tử lắc đầu: “Nếu có tin tức thì ta sẽ thông báo với các ngươi, Đốc chủ nghi ngờ rằng Đông Xưởng ở đây cũng có thể đã bị thế lực địa phương ăn mòn.”
Đây cũng là lý do hắn phải đích thân đến Đông Bắc Cương một chuyến.
“Đông Xưởng chẳng qua chỉ như vậy mà thôi.” Thượng Quan Hoành Nghiệp khinh miệt cười nhạo một tiếng.
Tiểu Diễm Tử lạnh nhạt nhìn hắn, Thượng Quan Hoành Nghiệp cảm thấy trên người mình giống như có một luồng khí lạnh bao phủ, khiến hắn ta cứng đờ.
Tiểu Diễm Tử hiếm khi không đối chọi gay gắt với hắn ta, chỉ đứng dậy mỉm cười nói với Minh Lan Nhược: “Tiểu nương nương, ngài cứ nghỉ ngơi, lát nữa ta sẽ cho người đưa nước ấm lên để hầu hạ ngài tắm gội.”
Nhìn theo Tiểu Diễm Tử rời đi, Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng đứng dậy, hừ lạnh: “Ta đi xem xét một chút.”
……
Bóng đêm dần buông xuống.
Trong một không gian tối tăm, nơi có những thi thể mặc quần áo nha dịch vương vãi khắp nơi, mặt đất nhuốm đầy máu giống như một lò sát sinh.

Ads
';
Advertisement