Minh Lan Nhược - FULL

Tiểu Diễm Tử nói: “Hắn ta là nhi tử thứ hai của tri phủ Hắc Liêu Thành nhưng là con riêng. Lần này hắn ta đưa một nhóm người vào núi để khai thác mỏ.”
“Khai thác mỏ? Khai thác mỏ gì?” Minh Lan Nhược đột nhiên mở to mắt. Núi Trường Bạch rất giàu tài nguyên khoáng sản nhưng khai thác mỏ cần phải có sự cho phép của hoàng gia.
“Mỏ sắt nhưng không báo cáo với Công Bộ và Hộ Bộ của triều đình.” Giọng nói của Tiểu Diễm Tử vọng qua bình phong, nhẹ nhàng mà thản nhiên.
Minh Lan Nhược vừa nghe vậy bèn không kìm được bật cười: “À, vậy thật thú vị.”
Khai thác mỏ sắt trái phép? Là luyện binh khí để tạo phản, hay là buôn lậu?
Trong hầu hết các triều đại, muối, sắt và đồng do triều đình độc quyền buôn bán, mục đích nhằm phòng ngừa tạo phản, khai thác mỏ trái phép còn có thể bị tru di tam tộc!
Trong lòng nàng đột nhiên có suy nghĩ, “Xoạt” một tiếng, nàng gần như ngồi dậy khỏi thùng nước tắm: “Phụ thân ta có lẽ là…”
Một đôi tay thon dài mát lạnh đột nhiên đặt lên vai trắng nõn mượt mà của nàng, không để nàng ra khỏi thùng nước nóng: “Trời lạnh, tỷ tỷ đừng ra ngoài, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Minh Lan Nhược bỗng cứng đờ người, hắn đã xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào mà nàng không hề hay biết.
“Sao ngươi lại vào đây…” Nàng rất không thoải mái, nhíu mày.
Tiểu Diễm Tử lấy khăn, nhúng vào dầu hoa nhài và từ từ xoa bóp cổ vai cho nàng: “Ta nghi ngờ Minh Quốc Công có thể đã phát hiện ra chuyện tri phủ Hắc Liêu khai thác mỏ trái phép trong khi cứu trợ thiên tai, nên mới mất tích.”
Minh Lan Nhược nghe vậy, không khỏi cắn môi lo lắng: “Nếu tri phủ Hắc Liêu có quyền lực bao trùm tất cả và đầy khí thế như vậy, liệu phụ thân… liệu phụ thân còn sống không?”
Nàng từng nghĩ rằng phụ thân mình cũng giống như kiếp trước, đã bị rơi vào tay phe phái của Thái tử, bị giam cầm và mất đi cả đôi chân nhưng ít nhất vẫn còn mạng sống.
Nhưng nếu phụ thân nàng phát hiện ra chuyện tri phủ Hắc Liêu “khai thác mỏ trái phép, chế tạo binh khí”, chỉ sợ có lẽ đã mất mạng!
Nàng đã quá bất cẩn, khi chỉ nghĩ cách để Thượng Quan Hoành Nghiệp cử người bảo vệ phụ thân, nàng nên tự mình đến Đông Bắc Cương ngay lúc đó!!
Trong giây lát, Minh Lan Nhược cảm thấy lòng nặng trĩu, mắt không kìm được đỏ lên, cơ thể bắt đầu cứng đờ.
Tiểu Diễm Tử thấy vậy, đột nhiên đưa tay chấm dầu hoa nhài, từ từ xoa bóp thái dương cho nàng, chầm chậm nói:
“Thả lỏng đi! Tri phủ Hắc Liêu tuy ngang ngược và có quyền lực lớn nhưng Minh Quốc Công là đại thần của triều đình, một khi qua đời, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của cả triều đình.
Đông Xưởng cũng sẽ điều tra đến cùng, chúng giam giữ Minh Quốc Công nhưng chưa chắc dám động đến ông ấy, nếu không tin tức về cái chết của ông ấy đã lan ra rồi.”
Cảm giác xoa bóp thoải mái từ thái dương khiến Minh Lan Nhược dần bình tĩnh lại.
Nàng nhắm mắt, mệt mỏi dựa vào mép thùng tắm, thở dài: “Đúng vậy, không có tin tức thì tức là tin tốt! Mọi thứ vẫn chưa rõ ràng!”
Tất cả chỉ là suy đoán của họ, phụ thân nàng cuối cùng là bị bắt bởi người của Thái tử hay tri phủ Hắc Liêu, không ai biết cả.
“Đừng lo, ta sẽ giúp người, tiểu nương nương của ta quá mệt rồi, hãy nghỉ ngơi đi, giao lại mọi việc cho ta.”
Giọng nói nhẹ nhàng mát lạnh của thiếu niên, cùng với hương hoa nhài dịu nhẹ trong không khí, dường như có một ma lực ru ngủ thần kỳ.
Nàng chỉ cảm thấy đầu óc càng ngày càng nặng nề, như bị bao phủ bởi một lớp sương mù.
Ngón tay dài và mát lạnh đang xoa bóp trên trán nàng, nhẹ nhàng và đầy sự ân cần.
Nàng không thể kiểm soát bản thân, thả lỏng cánh tay vốn đang ôm khăn che ngực, để cho ngón tay của thiếu niên tự do chạm vào, lòng bàn tay đặt lên trái tim nàng.
Minh Lan Nhược khẽ thở hắt, run rẩy, trái tim mềm mại dường như đang nằm trong tay hắn, bị chơi đùa.
Nhưng nàng không thể mở mắt ra, từ từ chìm vào trong bóng tối ấm áp.
Khuôn mặt trắng nõn của nàng bất chợt bị tay kia của Tiểu Diễm Tử nâng lên, thiếu niên hạ thấp người, đột nhiên cúi xuống hôn mạnh lên đôi môi mọng của nàng.
“Ưm…” Minh Lan Nhược mơ màng giãy giụa nhưng rồi vì trong khoang mũi chỉ có toàn mùi hương quen thuộc từ hắn, nên mới từ từ thả lỏng, rồi…không còn động tĩnh gì nữa.
Người trong lòng đã hoàn toàn ngủ say nhưng Tiểu Diễm Tử không có ý định tha cho tiểu nương nương của mình, mấy ngày nay không được gần gũi, hắn đã chịu đủ rồi.
Hắn khéo léo dùng khăn nâng người đang ngủ trong nước ra, cẩn thận quấn kín, sau đó đặt lên giường, dùng chăn phủ kín, hôn và vuốt ve nàng trong một hồi lâu, xoa dịu nỗi nhớ nhung của mình.
Cuối cùng, hắn kiềm chế ngọn lửa dục vọng trong lòng, khẽ hát một bài dân ca Giang Nam, chăm sóc nàng như búp bê, mặc trung y cho nàng, rồi cẩn thận đắp chăn lên.
Sau đó, hắn đứng dậy cẩn thận cất chai dầu thơm hương nhài đặc biệt vào túi trên eo.
Đây là thứ đồ tốt do Đế quốc Ba Tư cống nạp, có thể giúp con người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, thậm chí sấm sét cũng không đánh thức nổi nhưng lại không giống như khi bị đánh thuốc mê bởi người tỉnh dậy sẽ không cảm thấy khó chịu chút nào.
Thứ này dùng để dưỡng thần và giải tỏa căng thẳng vô cùng tốt, người dùng loại dầu này hôm sau dậy sẽ thấy tinh thần sảng khoái hơn gấp trăm lần.
Rất phù hợp với tiểu nương nương, người luôn căng thẳng và suy nghĩ suốt ngày…
Có thể giúp nàng ngủ ngon, cũng giúp hắn giải tỏa nỗi nhớ nhung, một mũi tên trúng hai đích.
Tiểu Diễm Tử cười vui vẻ.
“Ngươi đang làm gì ở đây!” Một giọng nam mang vẻ không hài lòng bất ngờ vang lên.
Tiểu Diễm Tử giật mình, bước ra từ sau bình phong, nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp đang mang bữa khuya vào, lười biếng nói: “Hầu hạ tỷ tỷ tắm, đại quan nhân không phải đã biết rồi sao?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn hắn, luôn cảm thấy thiếu niên trước mặt có khí tức kỳ lạ, đôi mắt sắc như đao cũng mang theo vẻ khác lạ.
Giống như một con quái thú vừa được ăn no.
Hắn ta nhíu mày, cảm thấy không thoải mái: “Ra ngoài!”
“Được.” Tiểu Diễm Tử cong môi khiêu khích, rồi xoay người rời đi.
Tiểu thái giám này thế mà không cãi lại hắn ta?
Thượng Quan Hoành Nghiệp im lặng một lúc, đứng bên bình phong, nhìn nữ nhân đang ngủ say trên giường, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta đúng là điên rồi, một tiểu thái giám có thể làm gì nàng chứ?

Sáng hôm sau, Minh Lan Nhược tỉnh dậy, mơ màng suýt giẫm lên bóng người nằm trên sàn bên giường.
Nàng giật mình, toàn thân tỉnh táo.
“Sao ngươi lại ở đây…”
“Có chuyện gì sao, chẳng phải tỷ tỷ bảo ta ngủ trên sàn sao?” Tiểu Diễm Tử lười biếng ngồi dậy.
Minh Lan Nhược ngây ngốc nhìn thiếu niên xinh đẹp mặc trung y màu trắng.

Ads
';
Advertisement