Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược lão thần ở đây, phía sau bỗng nhiên truyền đến âm thanh yếu ớt của Tiểu Diễm Tử: “Tỷ tỷ có lòng tin như vậy, Vương đại quan nhân chịu đựng được sao?”
Minh Lan Nhược nhìn tay Thượng Quan Hoành Nghiệp cầm trường kiếm, phi thân lên ngựa, chỉ huy một đám thị vệ phủ binh nhanh chóng kết trận.
Các tướng sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh có chủ tướng chỉ huy, nhanh chóng khôi phục tỉnh táo, kéo người bị thương tới chỗ ẩn nấp, lại tổ chức tiễn trận nhanh chóng phản kích.
Bọn đạo tặc núp trong khe núi bắn tên chuẩn xác, làm sao có thể theo kịp binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh, không bao lâu, tiếng kêu thảm thiết càng vang lên trong đạo tặc.
Đáy mắt Minh Lan Nhược hiện lên phức tạp: “Vị gia này xem như là một vũ vận xương long, trước kia từng ra chiến trường, là một dũng tướng, có thể yên tâm với bản lĩnh chỉ chiến của hắn ta.”
Nếu như chỉ là một vương gia nhàn rỗi chỉ biết ăn uống vệ sinh, Tần vương Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng không dám mơ ước tới hoàng tọa.
Hắn ta ngược lại thật sự là một mãnh tướng, thay mặt hoàng đế xuất chinh, quả thật rất có chiến tích.
Thiên quân vạn mã cùng một cây ngân thương đánh rơi vài cái đầu của những tên chỉ huy phía địch, có biệt hiệu “Tướng quân vương”.
Đây cũng là lí do vì sao kiếp trước nàng lại yêu Tần Vương từ cái nhìn đầu tiên.
Thiếu niên trẻ tuổi tuấn lãng với bạch mã ngân thương, đắc thắng trở về, dẫn ngàn quân vào thành, thiếu nữ cả thành có mấy người không mắc bệnh tương tư.
“””Xem ra, tỷ tỷ rất hiểu rõ hắn ta, cũng từng rất ái mộ, chẳng phải tỷ tỷ không thích mùi vị trên người nam nhân sao?”” Trong giọng nói của Tiểu Diễm Tử mang theo chút trêu tức lạnh như băng.

Minh Lan Nhược nhàn nhạt liếc hắn một cái, không khách sáo nói: “Ngươi cũng biết là đã từng, bớt âm dương quái khí đi.”
Tiểu Diễm Tử buồn bực: “…”
Hai người vừa dứt lời, Minh Lan Nhược đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa trong rừng rậm lại có thêm một chiếc xe ngựa chạy ra, còn có vài hộ vệ cưỡi ngựa hoảng hốt xông tới phía bọn họ.
“Cứu với, có bọn cướp!” Đám người chạy về phía họ, hét lên khàn cả giọng.
Minh Lan Nhược kinh ngạc, lập tức hiểu được đây là một đội buôn khác, vừa hay đụng phải hiện trường thổ phỉ đánh cướp nàng và Tần Vương!
Giờ phút này, trong khe núi đột nhiên lại vang lên một tiếng còi chói tai.
Sau đó, những mũi tên đạo tặc bắn từ trong khe núi ra còn mang theo dầu hỏa!
Xe ngựa đã được phòng cháy, không dễ cháy nhưng đám ngựa lại không phòng cháy, còn sợ lửa!
Kiếp trước Minh Lan Nhược cũng từng bị tập kích trong tuyết, nàng lập tức tỉnh táo lại, ra lệnh về phía mọi người ngoài cửa sổ: “Mau lui ra, tránh đến dưới tàng cây tuyết tùng!”
Cây tuyết tùng cành lá rậm rạp, có thể chắn các mũi tên lửa rất tốt!
“Vâng!” Trần Ninh tuân lệnh, lập tức dẫn đầu vừa chặn mũi tên lửa vừa chỉ huy đoàn xe né tránh dưới những cây tuyết tùng.
Xa phu nghe lệnh lôi con ngựa đang bị hoảng sợ hí vang lui về sau, lúc này mới kịp tránh được những mũi tên lửa đầy sát khí phóng thẳng tới.
Xe của bọn họ tránh được nhưng chiếc xe ngựa khác đang lao tới chỗ bọn họ không có Minh Lan Nhược cảnh báo nên đương nhiên không thể tránh kịp.
Con ngựa kéo xe hí vang cất vó khiến chiếc xe ngựa kia bị lật đổ!
Có hai bóng người từ bên trong xe ngựa ngã ra ngoài, là hai cô nương, nhìn phục sức trên người cũng đủ thấy gia cảnh của bọn họ ở địa phương không phú thì cũng quý.
Các nàng ngã lăn trên mặt đất ở nơi khá gần với Thượng Quan Hoành Nghiệp, vô cùng chật vật nhưng có vẻ như không bị thương.
Các nàng vừa ngã khỏi xe ngựa đã miễng cưỡng nhanh chóng dìu đỡ nhau đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía mấy người Minh Lan Nhược và Thượng Quan Hoành Nghiệp.
“Cứu chúng ta với!”
Giọng các nàng rất chói tai, Thượng Quan Hoành Nghiệp quay đầu thấy vậy thì hàng mày nhíu lại: “Lăng Ba, mau đi cứu người!”
Cứu tiểu thư con nhà phú quý cũng sẽ có lợi với việc tìm hiểu tin tức trong thành của bọn họ.
Lăng Ba là đệ nhất cao thủ bên cạnh Thượng Quan Hoành Nghiệp, thấy chủ nhân của mình đã an toàn.
Hắn ta phi thân qua túm lấy đai lưng của hai cô nương nọ, mũi chân hơi chạm đất đã ném bọn họ tới ngay trước xe ngựa của Minh Lan Nhược.
Lăng Ba ném người ở trước xe ngựa xong mới xoay người trở về bên cạnh Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Tiểu Diễm Tử lạnh lùng nhìn, khó chịu cười lạnh một tiếng: “Ha, hắn ta biết làm người tốt thật đấy nhưng lại để chúng ta phải dọn dẹp hậu quả.”
Minh Lan Nhược nhíu mày, nàng biết rõ nếu không cứu người thì những cô nương đó rơi vào trong tay thổ phỉ sẽ gặp phải kết quả thảm thiết như nào!
Nếu Thượng Quan Hoành Nghiệp đã ra tay ném người tới trước mặt mình rồi thì nàng thật sự còn có thể mặc kệ được sao?
Minh Lan Nhược xốc mành nhìn Cảnh Minh: “Cảnh Minh, ngươi đưa người lên xe ngựa trước đi.”
Có vẻ như hai cô nương đó đã bị dọa sợ, Cảnh Minh vừa đi tới các nàng đã như người chết đuối vớ được khúc gỗ vội ôm chặt chân nàng ấy, làm sao có thể đứng dậy đi tiếp được.
Chung quanh vẫn không ngừng có mũi tên lửa bay tới.
Cảnh Minh bị các nàng ôm chân không thể động không thể làm gì khác hơn là dùng tay ngăn chặn những mũi tên đó.
Cũng may vẫn còn những người khác và Xích Huyết quân giúp đỡ yểm hộ nhưng hai cô nương đó xụi lơ dưới đất chỉ biết ôm chân Cảnh Minh thét chói tai.
Minh Lan Nhược thấy vậy thì xuống xe giải vây giúp Cảnh Minh, lớn tiếng chỉ huy: “Mau đưa các nàng lên xe ngựa của chúng ta trước đã, chờ đánh bại được sơn phỉ rồi nói tiếp!”
Nói rồi nàng bám vào mép cửa xe ngựa, duỗi tay túm lấy một cô nương cách nàng gần nhất ra khỏi Cảnh Minh đẩy lên xe ngựa.
“Tiểu Diễm Tử ngươi mau kéo người lên đi!”
“Tên ngu ngốc Thượng Quan Hoành Nghiệp này biết cách tìm phiền phức thật đấy!” Tiểu Diễm Tử nhíu mày không kiên nhẫn nhưng lại rất phối hợp vừa đỡ vừa túm được cô nương mà Minh Lan Nhược đẩy tới một cách vững vàng.
“Mau, mau, vẫn còn tiểu thư của chúng ta, nếu ngươi có thể cứu được người thì lão gia nhà ta chính là Tri phủ Hắc Liêu Thành nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi!” Nha hoàn nọ còn chưa hồi hồn lại đã thét chói tai về phía Minh Lan Nhược.
Ngữ khí vênh mặt hất hàm sai khiến của nha hoàn vốn nên khiến người khó chịu nhưng đôi mắt của Minh Lan Nhược lại chợt lóe sự sắc bén khác thường.
Nữ nhi của Tri phủ Hắc Liêu Thành, thật đúng là trùng hợp, Tri phủ đại nhân thì không khác gì con heo, còn con cái thì đi loạn khắp nơi trên đường cái.

Ads
';
Advertisement