Hắn tùy ý giơ tay làm thế hoa sen giống như Phật đang kết ấn nhẹ nhàng vung tay áo.
Cơn lốc lá rụng kia đánh thẳng về phía mấy chục sơn phỉ đang lao đầu tới.
Ngay khi bị những chiếc lá rụng kia dính vào cơ thể, nhóm sơn phỉ kia cứng đờ, gương mặt vặn vẹo, tròng mắt mở to, trong miệng phun ra tia máu như suối.
Bọn họ kêu thảm ngã xuống đất, máu tươi trong miệng mấy chục người nhiễm đỏ lên đống lá rụng bay múa quỷ quyệt kia.
Những chiếc lá rụng kia không những không tản ra mà ngược lại do bị nhiễm máu nên lan thành cơn gió lốc máu khủng bố giống như có sinh mệnh lao về phía những tên đạo tặc đang hoảng sợ còn lại.
“Huyết Yêu Vương…Nhất định là chúng ta đã kinh động tới Huyết Yêu Vương, hắn muốn nuốt tinh khí của người…Nhanh…Mau chạy đi!”
Bọn chúng hoảng sợ thét chói tai chạy trốn khắp nơi, nào còn tâm trí đi công kích đoàn xe của Tần vương.
Tốc độ chạy trốn của bọn chúng làm sao nhanh bằng cơn lốc bạo huyết, bọn chúng nhanh chóng thống khổ ngã xuống đất, thi thể rải rác khắp nơi.
Nghe thấy nhóm sơn phỉ gọi mình bằng cái tên như vậy khiến thiếu niên áo đỏ cảm thấy rất thú vị, hắn hưởng thụ cảm giác giết chóc và tiếng kêu la thảm thiết nhưng có rất ít người dám đặt biệt danh kỳ quái gì đó cho hắn.
“Giết…Lão tử giết chết tên Yêu Vương ngươi!”
Một hãn phỉ đầu trọc cao gần hai mét giết đỏ cả mắt nhìn thấy những huynh đệ che chắn huyết vụ cho mình ngã xuống, vẫn không tin cầm đao chém về phía thiếu niên áo đỏ ở dưới tán cây.
“Cạch!” Thiếu niên còn chẳng liếc mắt nhìn hắn ta một cái mà chỉ nhẹ nhàng nhấc ngón tay thon dài tùy ý siết chặt yết hầu của hắn ta.
Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng bóp một cái, xương hầu vỡ vụn khiến hãn phỉ kia mở to mắt phun ra một búng máu rồi không tiếng động ngã xuống.
Thiếu niên áo đỏ không có biểu tình gì lấy khăn lau tay.
Hắn nheo mắt hít sâu một hơi mùi máu tanh trong không khí, không kiên nhẫn nói: “Mau chóng dọn sạch những tên rác rưởi chạy thoát kia đi, không lưu người sống.”
Tiểu nương nương của hắn suýt chút nữa bị mấy tên rác rưởi này đả thương khiến tâm trạng mới bắt đầu tốt lên từ tối qua của hắn bị phá hỏng bét.
Hắn không vui, vậy mọi người cũng đừng hòng được vui vẻ.
“Vâng!” Phía sau hắn không biết từ đâu xuất hiện hàng trăm bóng người u ám mặc trang phục trắng, nhanh chóng tan biến ở trong rừng.
Núi rừng trống vắng, thi thể khắp nơi.
Thật sự không thấy được người đi đâu, Minh Lan Nhược dứt khoát quay lại xe ngựa chờ đợi, nàng tin có sự tham gia của Thương Kiều, trận chiến này sẽ không kéo dài quá lâu.
Minh Lan Nhược cầm lấy cái kéo, bắt đầu không chút biểu cảm cắt tỉa mái tóc bị cháy xém của mình.
Dù gì trên đầu vẫn còn dính dầu hỏa, lỡ như chẳng may dính tia lửa nữa lại bốc cháy lên sẽ rất phiền phức.
Đường Lệ Lan và nha hoàn Quỳnh Nhi vẫn chưa hoàn hồn ngồi ở bên cạnh.
Đường Lệ Lan che mặt, nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược, nhìn thấy đôi mày của nàng như lông vũ xanh, đôi mắt như sao, sóng mũi tinh xảo như ngọc mang theo vẻ lạnh lùng sắc sảo lại thêm đôi môi đỏ mọng mềm mại.
Sự lạnh lùng và quyến rũ hòa quyện tạo nên một khí chất thanh tú, mê hoặc lòng người.
Trong đáy mắt của nàng ta hiện lên vẻ ghen tị, đột nhiên lên tiếng: “Các ngươi là ai, thương nhân bán hàng sao?”
Tại sao lại có nữ nhân quyến rũ như vậy?
Minh Lan Nhược thản nhiên đáp: “Phải.”
Đường Lệ Lan nghe xong, trên mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo, khinh miệt: “Ta là nữ nhi của Tri Phủ thành Hắc Liêu, Đường Lệ Lan. Các ngươi muốn đến thành Hắc Liêu buôn bán sao? Thành Hắc Liêu là địa bàn của phụ thân ta, các ngươi đã cứu ta, đó là may mắn của các ngươi!”
Bàn tay đang cắt tóc của Minh Lan Nhược dừng lại.
Cứu được nàng ta, là may mắn của bọn họ sao?
Nàng nheo đôi mắt sáng lại, khẽ mỉm cười một tiếng: “Đúng vậy, thật đúng là may mắn.”
Nhưng đối với Tri Phủ thành Hắc Liêu lại không phải là may mắn.
Đường Lệ Lan thấy nàng “nịnh nọt” mình, biểu hiện trên mặt khá hơn một chút, đột nhiên lại gay gắt hỏi một câu: “Thiếu niên vừa rồi đánh ta có quan hệ gì với ngươi?”
Minh Lan Nhược ngẩn người: “Hắn đánh ngươi sao?”
Lúc này nàng mới để ý thấy nửa bên mặt của Đường Lệ Lan sưng tấy, dấu bàn tay vô cùng rõ ràng.
Thương Kiều… tám phần là nhìn thấy nữ nhân này suýt nữa làm hại nàng bị thương, trong cơn phẫn nộ đã đánh vị tiểu thư tri phủ này một bạt tai.
Nàng rũ mắt xuống, khoé môi cong lên, trong lòng có chút ấm áp.
“Ngươi cười cái gì? Ngươi có biết ở thành Hắc Liêu, không người nào dám động đến một đầu ngón tay của tiểu thư nhà ta, các ngươi còn muốn sống nữa hay không?” Nha hoàn Quỳnh Nhi chua ngoa lớn tiếng răn dạy.
Minh Lan Nhược hời hợt đáp: “Ờ.”
Hả?
Một từ cứng rắn chặn họng khiến cho hai người Đường Lệ Lan và Quỳnh Nhi bị nghẹn một chút, sắc mặt rất khó coi.
“Đừng tưởng rằng ngươi cứu ta là có thể láo xược!” Đường Lệ Lan nhíu chặt lông mày, ngũ quan của nàng ta vốn đã hơi lớn, cũng coi như xinh đẹp, mũi cao mắt tròn.
Nhưng đường nét trên mặt lại có chút cứng rắn, khi tức giận lại lộ ra vẻ dữ tợn.
Chỉ là một thương nhân nhỏ bé lại dám khinh thường quý nhân như nàng ta!
Minh Lan Nhược chậm rãi nói: “Đường đại tiểu thư, nghe nói huynh đệ tỷ muội trong gia phả các ngươi có hai mươi bảy người, ngoài ra không biết còn có bao nhiêu vị không được ghi tên vào gia phả, chẳng lẽ Tri Phủ đại nhân không thương yêu ngươi, ra ngoài lại không mang theo mấy người thị vệ mới gặp phải đại nạn thế này?”
Đường Lệ Lan không ngờ một thương nữ vậy mà lại biết nhiều như vậy, bị chọc đúng vào chỗ đau.
Nàng ta cất cao giọng nói: “Ta là nữ nhi đầu tiên của phủ thượng, di nương ta là tam di nương được phụ thân sủng ái nhất, ngoại trừ đại phu nhân, không ai vượt qua được bà ấy. Hôm nay ta hồi phủ đột xuất, nên mới không mang theo người!”
Minh Lan Nhược nheo mắt, cười nhạt: “Huynh đệ tỷ muội của ngươi đông như vậy, Đường Tam tiểu thư còn có thể được sủng ái vượt qua cả các đích huynh đệ tỷ muội sao?”
Trên mặt Đường Lệ Lan lộ ra vẻ đắc ý: “Hừ, chuyện đó là đương nhiên, mấy tháng nay núi Trường Bạch luôn bị phong toả, kẻ nào tự tiện đi vào giết chết không cần luận tội, trong nhà ngoài trừ mấy huynh trưởng của ta, phụ thân chỉ cho phép ta và mẫu thân, đệ đệ được đi vào núi Trường Bạch tắm suối nước nóng.”
“Hôm nay nếu như không phải ta vội về nhà, ngồi xe ngựa không có phủ huy của nhà ta, đám sơn tặc kia sao dám trêu chọc ta?”
Cấm địa… núi Trường Bạch…
Bàn tay nắm chặt kéo của Minh Lan Nhược khựng lại, như có điều suy nghĩ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất