Minh Lan Nhược - FULL

Bọn họ ra khỏi khách điếm, ánh mắt nam nhân đầy phức tạp, thấp giọng cảm thán: “Đúng như dự đoán không hổ là ngoại tôn nữ của Tiêu soái, đã dẹp yên hàng ngũ nhanh như vậy.”
Tất cả những người đến đây báo danh là bọn họ âm thầm phát ra tin tức, đổ thêm dầu vào lửa, lấy danh nghĩa Tiểu Vệ để kéo tất cả những người cần tiền và lương thực từ khu ổ chuột đến.
Trong những người này có đủ loại người tạp nham, ngoài những người dân thật sự nghèo khó, còn có rất nhiều kẻ lưu manh, côn đồ, chỉ không có người của Xích Huyết quân.
Nhưng nữ tử xinh đẹp, mảnh mai kia nhìn nhiều nhất cũng chỉ hai mươi tuổi lại hạ lệnh dứt khoát, ân uy rõ ràng, gần như có thể gọi là sát phạt quyết đoán.
Chỉ trong thời gian ngắn đã có thể kiểm soát được tình hình.
Nữ nhân còn lại rút ra một điếu thuốc lá sợi cũ nát, hút một hơi, thấp giọng khẽ cười: “Ngươi không nhìn ra được sao? Vị đại tiểu thư Minh gia kia cũng không phải là người phú quý nhàn rỗi, trên tay nàng chắc chắn đã dính máu tươi và mạng người, không phải hạng người tầm thường.”
Nếu chưa từng đoạt mạng người, đôi mắt đẹp như sao kia không thể có loại khí chất lạnh lùng lãnh khốc như vậy.
Mặc dù không quá rõ ràng nhưng bà ta đã nhanh chóng nhận ra được.
Người nam nhân trung niên nghiêm sắc mặt, hoàn cảnh gì lại có thể làm cho một tiểu thư quý tộc yểu điệu phải tay dính máu tươi?
Nữ nhân nheo mắt lại: “Hơn nữa, những lời nàng ấy nói hôm nay là nói cho chúng ta nghe.”
Vị đại tiểu thư Minh gia kia đã nhìn thấu việc hôm nay là bọn họ bố trí thử thách nàng.
Vì vậy nàng dùng cách trấn áp đám loạn dân kia để thể hiện ra khả năng của mình, dùng câu nói cuối cùng “Xuất thân không thể kết luận người tốt hay xấu” để nói cho bọn họ biết, nàng không có ác ý với những di cô, lính cũ Xích Huyết đang lưu lạc.
“Không cần biết trong lòng nàng ấy có suy nghĩ xấu xa hay không, chỉ riêng biểu hiện ngày hôm nay đã không làm nhục bản lĩnh của Tiêu gia.” Nữ nhân cảm thán mãi không thôi.
Người nam nhân trung niên không kìm nổi hỏi: “Hồng tỷ, vậy chúng ta…”
“Ngươi về trước đi, ta muốn đích thân chăm sóc huyết mạch cuối cùng của Tiêu gia này.” Nữ nhân thản nhiên nói.
“Nhưng mà…” Nam nhân kinh sợ, cố gắng ngăn cản.
“Ta vẫn là thượng cấp của ngươi, ngươi đừng quên.” Hồng tỷ nheo mắt lại.
Nam nhân trầm mặc: “Vâng.”

Minh Lan Nhược về đến phòng, lại nhìn thấy nam tử tuấn mỹ mặc bộ y phục màu đen, đeo mặt nạ, đang ngồi trước bàn của nàng… gọt táo.
Minh Lan Nhược trầm mặc một lúc: “Ngài rảnh rỗi sao? Đốc Chủ đại nhân.”
Thương Kiều ngẩng đầu, cười như không cười nhìn nàng: “Đại tiểu thư, nhiệm vụ hiện tại của Kiều Viêm là bảo vệ người, đương nhiên là phải đi theo bên cạnh người rồi.”
Minh Lan Nhược liếc nhìn hắn, được rồi, không hổ là cao thủ thuật dịch dung, nhập vai rất nhanh.
Nhưng nàng lại cảm thấy áp lực như núi…
Trong mấy ngày tới, nàng còn rất nhiều việc phải lén lút đi làm, mà vị đại ca này lại suốt ngày lẽo đẽo theo nàng, nàng còn hành động thế nào đây?
Nàng rũ mắt xuống, bắt đầu âm thầm suy nghĩ, làm thế nào để đẩy hắn đi?
Thương Kiều nheo mắt lại, nhìn dáng vẻ dịu dàng này của nàng, khẽ mỉm cười.
Tiểu nương nương, lại muốn giở trò quỷ gì sao?
“Tiểu nương nương sao vậy, không thích ở bên cạnh ta sao?” Ngón tay thon dài của Thương Kiều rất linh hoạt, cắt quả táo thành từng miếng xinh đẹp đặt ở trong đĩa, đẩy tới trước mặt nàng.
Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Minh Lan Nhược ngược lại rất ngoan ngoãn, che giấu những phiền não trong mắt.
Hắn đau lòng cái rắm, rõ ràng là đang xem trò hay của nàng.
Hắn không hỏi, không tra nhưng hắn muốn nhìn nàng lộ ra dấu vết, để nàng tự mình giải thích cho hắn, nàng giấu diếm cái gì.
Nàng biết hắn muốn làm gì nhưng không thể không đi theo con đường của hắn.
Nàng cầm một miếng táo nhét vào miệng, chất lỏng ngọt ngào cũng không thể xua tan sự bực bội của nàng.
Sớm biết như vậy…
Tối hôm qua cũng không cần những thủ đoạn và lời nói kia cố ý ép ra bộ mặt thật của “Tiểu Diễm Tử”.
Nàng vốn nghĩ lôi ra bộ mặt thật của hắn, hắn cùng lắm chỉ nổi giận với mình một trận, giày vò nàng một trận, sau đó cũng chỉ có thể đến đến sở chỉ huy Đông Xưởng ở Đông Bắc Cương của hắn.
Nhưng ai ngờ nàng đã phải trả giá đắt, hắn lại không đi mà đeo mặt nạ ở bên cạnh nàng.
Vậy còn không bằng “Tiểu Diễm Tử” ở bên cạnh nàng… Dù sao nàng cũng giả bộ không biết hắn là ai, còn có thể điều khiển được hắn.
Có vài chuyện, cùng lắm thì đuổi “Tiểu Diễm Tử” ra ngoài là được nhưng bây giờ thì tốt rồi…
Cái này không phải là tiễn bước một con hổ con giả thì tới một con hổ già hở ra là muốn lấy nàng làm đồ ăn ngon à.
Minh Lan Nhược vừa gặm táo, vừa đau lòng, hối hận không thôi.
Đúng là… Mua dây buộc mình.
Thương Kiều nhìn mỹ nhân không yên lòng gặm táo bên cạnh, gặm đến cuối cùng còn gặm luôn đầu ngón tay giống như em bé, rõ ràng là đang âm thầm bực bội nhưng vẫn phải nhịn.
Tâm trạng hắn rất tốt, rất thích nhìn hình ảnh phiền não này của nàng.
Hắn đã thấy nàng vì Thượng Quan Hoành Nghiệp không quan tâm, một lòng một dạ ở trên người đối phương, vui buồn giận hờn luôn dính tới nam nhân kia.
Mặc dù hiện giờ nàng đã trở thành người của hắn nhưng những chuyện Vân Nghê đã làm, từng khiến nàng không quay đầu lại mà dứt khoát lui về giới hạn của “người thân”, không còn dùng ánh mắt khát vọng nhìn hắn nữa.
Tuy rằng hắn biết con người sẽ lớn lên, sẽ trưởng thành và lý trí, càng rực rỡ hơn so với thiếu nữ từng vì nam nhân muốn sống muốn chết.
Nhưng… Không biết vì sao, cho dù hắn chạm vào mỗi một chỗ trên cơ thể nàng vẫn sẽ bất an, cũng không có cảm giác chân thật.
Tựa như… Mình vốn không nên có cơ duyên này, nàng cũng vốn chưa bao giờ thuộc về hắn, là hắn mạnh mẽ cướp phần cơ duyên này về trong tay.
Có lẽ, một ngày nào đó, phần cơ duyên này sẽ biến mất như bọt biển.
“Đừng cắn, ta thấy đau lòng.” Nam nhân than nhẹ một tiếng, đột nhiên nắm lấy đầu ngón tay nàng.
Minh Lan Nhược sửng sốt, nhìn thấy hắn đặt đầu ngón tay nàng ở trên đôi môi mỏng đỏ tươi của hắn, dịu dàng nhẹ nhàng hôn một cái rồi dùng khăn tỉ mỉ lau sạch từng ngón tay giúp nàng.
Trái tim nàng run lên, bắt đầu nhảy loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được ửng đỏ.
Đốc chủ đại nhân luôn biết cách trêu chọc lòng người.
Hắn che giấu một mặt âm u tà ác vô sỉ, mà dùng sự dịu dàng chu đáo, không ai có thể cự tuyệt.
Đoán chừng ngay cả Hoàng Đế lãnh khốc đa nghi cũng sẽ chìm trong sự dịu dàng của hắn.

Ads
';
Advertisement