Minh Lan Nhược - FULL

Tai nàng đỏ như ngọc, đứng đó, cố gắng đứng vững, không để lộ ra sự khác thường, ví dụ như bất cẩn mà ngã vào lòng hắn.
Vì…
“Tiểu nương nương nhất định phải đứng vững, Tần Vương điện hạ đang lén nhìn ngài.” Giọng nói ôn hòa phía sau mang theo ý cười ác ý không hề che giấu.
Thượng Quan Hoành Nghiệp vốn chỉ khó chịu trong lòng.
Không biết bởi vì những lời không lưu tình kia của nàng vạch trần bộ mặt thật của nam tử thế tục, mà hắn ta không có sức lực phản bác.
Bởi vì hắn ta chính là người thế tục nhất.
Nhưng hắn ta vẫn khó chịu…
Bởi vì, vừa rồi hắn ta đã nói ra lời tiếc hận và xin lỗi với nàng, cũng không có bất kỳ ý tứ gì khác.
Thuần túy chính là trong lòng nghĩ như thế nào thì nói như thế đó.
Hắn ta không kìm nổi muốn tìm nàng cãi lại rõ ràng, tuy rằng hắn ta không nghĩ ra phải tranh cãi thế nào với nàng.
Nhưng hắn ta vẫn muốn tìm nàng nói cho rõ ràng.
Nhưng… hắn ta hoàn toàn không ngờ mình sẽ nhìn thấy cảnh này…
Bóng người thanh diễm rụt rè kia đứng ở phía cửa sổ cuối hành lang, phía sau nàng là vệ trưởng đề kỵ Hắc Y của Đông Xưởng tên là “Kiều Viêm”.
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, hắn ta đang cúi đầu không biết nói gì bên tai nàng, giống như đang báo cáo sự tình.
Nhưng không biết vì sao…
Trong lúc đó Thượng Quan Hoành Nghiệp chỉ cảm thấy cảnh tượng kia có một loại thân mật kì lạ, thậm chí khiến cho hắn ta sinh ra ảo giác.
Giống như nam nhân kia đang đặt nữ tử sắc bén như kiếm trước mặt hắn ta ở dưới thân tùy ý làm càn thân mật và hôn môi, kiều diễm đến mức làm cho người ta đỏ mặt tới mang tai.
Rõ ràng, giữa bọn họ ngay cả sợi tóc cũng không cùng xuất hiện, vệ trưởng tên Kiều Viêm kia, tư thái ưu nhã, lại kính cẩn lễ phép.
Mà nữ tử thanh diễm kia, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng…
Hắn ta nhìn đến mức cực kỳ tức giận, huyết mạch sôi sục, tim đập như trống, thậm chí có phản ứng không nên có.
Thượng Quan Hoành Nghiệp rũ lông mi dài đen xuống, che đi phiền não, phẫn nộ cùng dục vọng trong đáy mắt, đầu óc thậm chí hơi ong ong rung động.
Loại cảm giác này, giống như là thời gian đình trệ một cách quỷ dị, trước mắt hắn ta hơi biến thành màu đen, giống như..hắn ta cũng từng cùng nàng thân mật như thế.
Nhưng rõ ràng ngay cả một ngón tay của nàng hắn ta cũng chưa từng chạm qua.
Có thứ gì đó ở trong sinh mệnh của hắn ta hoàn toàn bị nam nhân kia tước đoạt đi mất.
Hắn ta lảo đảo hai bước, xoa xoa huyệt thái dương, lại đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hắn ta điên rồi sao? Không giải thích được!
Cả người Thượng Quan Hoành Nghiệp không thoải mái, muốn xông lên gây phiền toái cho đối phương nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống.
Hắn ta biết vừa rồi Minh Lan Nhược nói nhiều với hắn ta như vậy, tuyệt đối không phải bởi vì muốn nói chuyện cùng hắn ta, mà vì nàng đang cảnh cáo hắn ta đừng xen vào việc của người khác.
Hắn ta đỡ trán, xoay người lảo đảo xuống lầu rời đi.
Minh Lan Nhược chờ nghe tiếng bước chân rời đi, cả người mới trầm tĩnh lại.
Nàng lạnh lùng trừng mắt nhìn người phía sau: “Tránh ra, hôm nay ta không muốn nhìn thấy ngươi, Kiều Viêm.”
Hắn cố ý, tuyệt đối là cố ý.
Biết rõ quan hệ giữa bọn họ không thể lộ ra ánh sáng, ít nhất giờ phút này không thể lộ ra ánh sáng.
Dùng biện pháp này để kích thích Thượng Quan Hoành Nghiệp, Chưởng Ấn Đề Đốc của Đông Xưởng, Cửu Thiên Tuế mà lại ngây thơ buồn cười đến mức này.
Kiều Viêm nhìn nàng, hạ mắt phượng xuống, ôn nhu thuần hậu cười: “Vâng, như nương nương mong muốn, thuộc hạ cáo lui.”
Không biết Thượng Quan Hoành Nghiệp có tức chết hay không?
Tốt nhất là tức giận làm ra chút chuyện ngu xuẩn, để cho tiểu nương nương thêm chán ghét hắn ta.

Sau đó Hòa công công biết được chuyện như vậy, ông ta chỉ có thể thở dài.
Ừm, đúng vậy, ấu trĩ tính là cái gì, Đốc chủ đại nhân chỉ cần gặp được tiểu nương nương của hắn, chứng ly hồn chỉ có lợi hại hơn, không có lợi hại nhất.
Hiện tại chỉ là thỉnh thoảng làm chút chuyện ác độc người người oán trách, vậy thật đúng là con mẹ nó…khắp nơi mừng rỡ.

Phủ đệ tri phủ Hắc Liêu
“Đại nhân, vậy bây giờ, chúng ta phải làm sao đây?” Người báo cáo thấp giọng xin chỉ thị của chủ tử mình.
Sau khi người của Minh phi công bố danh sách mười lăm người giúp việc, bọn họ âm thầm phái người uy hiếp dụ dỗ mua chuộc mấy người trong mười lăm người.
Chuẩn bị bỏ chút độc vào cháo phân phát hoặc làm chút gì đó trong nguyên liệu nấu ăn.
Chờ nạn dân ăn xảy ra chuyện, chết mấy chục người như vậy, bọn họ lại cổ động một phen, gây nổi loạn.
Đến lúc đó, bất kể là nạn dân làm loạn, xung kích đội ngũ tuần tra của Tần vương, làm cho Tần vương cùng Minh phi bị thương hoặc là tử vong, hay là vệ đội quan binh của Tần vương vì bảo vệ Tần vương cùng Minh phi, giết rất nhiều nạn dân.
Là một chuyện tốt.
Cái trước, vừa hay diệt trừ Thượng Quan Hoành Nghiệp và Minh phi, bất kể đối với thành Hắc Liêu hay là Thái tử cũng là chuyện tốt.
Thứ hai, Tần vương tuần tra cứu trợ thiên tai bất lực, chẳng những không tìm được khâm sai đại thần Minh quốc công mất tích, còn kích động nhân dân nổi dậy, ngày lành của Tần vương cũng chấm dứt.
Minh Đế còn muốn bảo vệ nhi tử mình yêu thương nhất này, cũng không thể không nhìn bá quan và dư luận triều đình.
Nhưng hiện tại, Minh phi kia dùng thủ đoạn sắc bén vững vàng khống chế mười lăm người kia ở trong tay, một chiêu này của bọn họ không có ý nghĩa.
Ha ha, khó trách lúc đó bọn họ không công bố chọn người ngay mà phải đợi ngày hôm sau, người được chọn có phụ mẫu thê nhi, thì ra là đi hỏi thăm bối cảnh của những người đó.
Tri phủ Hắc Liêu Đường Nguyên vuốt râu mép trên môi, mỉm cười một tiếng.
Dù sao, trong mười lăm người kia có người cho dù không quan tâm tính mạng của mình, chỉ vì tiền bán mạng, cũng không thể không quan tâm tính mạng của phụ mẫu thê nhi.
Cho dù người của lão ta có lấy phụ mẫu thê nhi mười lăm người ra uy hiếp, cũng vô dụng.
Có làm chuyện hạ độc phá hoại hay không, vẫn phải chết cả nhà, mười lăm người kia chỉ e hoặc là tự sát, hoặc là nói ra chân tướng có người mua chuộc bọn họ.
Trên khuôn mặt mập mạp của Đường tri phủ hiện ra một nụ cười giễu cợt: “Hắc, vị Minh phi nương nương này đúng là nhân vật lợi hại ngoài dự liệu của ta.”
“Sao, phụ thân sợ rồi? Ta thấy chưa hẳn là bản lĩnh của nàng ta, chỉ sợ là bản lĩnh của Tần vương.” Ngoài cửa bỗng nhiên có một bóng người yểu điệu mặc trang phục nam tử đi tới.
Nữ tử kia có dung mạo xinh đẹp, màu da trắng như tuyết, ngược lại là mỹ nhân nhất đẳng.

Ads
';
Advertisement