Thượng Quan Hoành Nghiệp bị Minh Lan Nhược âm thầm nhéo một cái vào cánh tay, hắn ta liếc mắt nhìn nàng rồi hừ nhẹ một tiếng: “Đúng, bản vương hiểu được.”
Mà Thượng Quan Hoành Nghiệp nói lớn như vậy cũng khiến cho Đường Bích Quân đang nhảy múa nghe được Thượng Quan Hoành Nghiệp chế giễu nàng ta là “khỉ”.
Nàng ta suýt chút nữa không giữ được biểu cảm và thân hình, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo tàn độc.
Nhưng chỉ một khắc sau, nàng ta đã bình tĩnh trở lại lại, bất ngờ vung tay áo lấy từ bên người thị vệ trong Đường phủ ra một thanh trường kiếm cầm ở trong tay, nàng ta rút trường kiếm ra, nhắm thẳng về phía Minh Lan Nhược và Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Mấy người Trần Ninh, Cảnh Minh vô thức đứng chắn trước mặt Minh Lan Nhược, tử sĩ bên người Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng đứng ngăn ở trước mặt hắn ta.
Nhưng Đường Bích Quân lại lắc thanh trường kiếm một cái, trường kiếm phát ra âm thanh sắc bén.
Giờ khắc này, âm thanh đàn tỳ bà vốn đang êm dịu bỗng nhiên thay đổi.
Bốn dây đàn cùng vang lên một tiếng như xé vải, lại giống như bình bạc vỡ ra nước văng tung tóe, thiết kỵ đột nhiên lao ra, tiếng kiếm đao vang dội!
Âm thanh sát phạt dồn dập, cùng với bài “Phá trận tử”, Đường Bích Quân cầm thanh trường kiếm trong tay múa ra từng đường kiếm, hàn quang bắn ra xung quanh, bốn phía tràn đầy sát khí.
Từ một tiên nữ hoa đào nhẹ nhàng, trong phút chốc biến thành nữ tướng quân trên chiến trường.
Minh Lan Nhược cảm thán: “Nữ nhi của Đường gia đúng là tài trí hơn người.”
Đây là lời thật lòng của nàng, Đường Bích Quân này khác hẳn với Đường Lệ Lan ngu xuẩn kia, thật sự có thể xem như văn võ song toàn, lại có tâm tư sâu xa khó lường, biết nhẫn nhịn.
Rõ ràng là người tính toán chi li, giờ phút này lại chịu đựng bị Thượng Quan Hoành Nghiệp chế nhạo trước mặt mọi người, rất nhanh đã bình tĩnh lại cảm xúc, đổi sang điệu múa kiếm xông pha chiến trường rất phù hợp với sở thích của võ tướng.
Loại kẻ địch này mới là đáng sợ nhất!
Nàng nheo mắt lại, nhìn Đường Bích Quân, suy đoán đối phương diễn trò “Thải y ngu thân” này là muốn làm gì.
Suy nghĩ một hồi, nàng bỗng nhiên lộ ra một nụ cười bí hiểm.
Nguyễn thị và người nhà Đường gia làm sao hiểu được ý tứ thật sự của Minh Lan Nhược, thấy Minh Phi nương nương khen ngợi, trên mặt lại lộ ra nụ cười, bọn họ vô cùng tự hào.
Thượng Quan Hoành Nghiệp xem điệu múa kiếm của Đường Bích Quân, đúng là hấp dẫn hơn điệu múa õng ẹo nịnh nọt trước đó, nhưng mà…
Hắn ta liếc nhìn Minh Lan Nhược đang mỉm cười, linh cảm có chuyện chẳng lành trong lòng lại càng thêm rõ ràng.
Đúng như dự đoán, khi điệu múa kiếm của Đường Bích Quân gần đến đoạn cuối, âm nhạc đạt đến cao trào, mọi người đang đắm chìm vào trong đó, Minh Lan Nhược đột nhiên thấp giọng nói khẽ vào bên tai Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Điện hạ, đây chính là người ta bảo ngài đợi, ngài phải thực hiện lời hứa của mình, lấy sắc dụ dỗ Đường Bích Quân!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp không dám tin, trừng lớn đôi mắt phượng: “Nàng nói gì?”
Hắn ta nghe nhầm rồi sao?
Minh Lan Nhược nắm chặt cánh tay của hắn ta, nhẹ giọng nói: “Ngài không nghe nhầm đâu, ta muốn ngài lấy sắc dụ dỗ Đường Bích Quân, chắc là ngài cũng đã nhìn ra được, nàng ta thích ngài rồi!”
Mặc dù là Thượng Quan Hoành Nghiệp bắn rơi một tai của Đường Bích Quân nhưng hôm đó nàng nhìn thấy khi Đường Bích Quân được người ta cứu đi, trong ánh mắt ngoài trừ vẻ căm hận phẫn nộ còn có… tia sáng khác thường.
Tia sáng đó không phải ánh mắt ái mộ của nữ nhi đối với nam nhi, mà là ánh mắt của kẻ nhìn thấy một loại đồ vật nào đó thú vị, muốn chiếm làm của riêng.
Về phần sau khi chiếm làm của riêng, sẽ để đối phương quỳ gối dưới chân mình hay là hủy diệt đối phương thê thảm thì còn tùy thuộc vào tâm trạng.
Minh Lan Nhược từng nhìn thấy trong mắt Thái tử Thượng Quan Vũ có tia sáng giống hệt như vậy.
Không biết bao nhiêu lần Thượng Quan Vũ đã dùng ánh mắt đó nhìn nàng, mỗi lần luôn khiến nàng nổi da gà, cảm thấy buồn nôn.
Đường Bích Quân và Thượng Quan Vũ về bản chất rất có thể là cùng một loại người!
Thượng Quan Hoành Nghiệp kìm nén lửa giận: “Vậy mà nàng còn bảo ta đi lấy sắc dụ dỗ nàng ta… loại việc hạ thấp bản thân đi lấy sắc dụ dỗ nữ tử này ta không thể làm được!”
Hơn nữa còn là loại nữ nhân như Đường Bích Quân kia nữa.
“Minh Lan Nhược lạnh lùng lườm hắn ta một cái: “Vậy tại sao ngài có thể lấy sắc dụ dỗ ta? Ngài chỉ cần làm như trước kia giả vờ lấy sắc dụ ta không phải được rồi sao?”
“
Thượng Quan Hoành Nghiệp trong nháy mắt đã đỏ mặt lên: “Nàng… nàng… dù sao bản vương cũng tuyệt đối không làm!”
“Minh Lan Nhược nhìn thấy Đường Bích Quân đã thu kiếm đi thẳng về phía bọn họ, mỉm cười nói thêm một câu với Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Nếu như ngài không làm được, vậy thì trở về ta sẽ hoà ly với ngài, rồi lại đi thông đồng với Thái Tử, hợp tác với ai thì cũng là hợp tác, ta không muốn hợp tác với kẻ quỵt nợ không chịu nhận thua, không biết giữ chữ tín!”
“
Khuôn mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp phút chốc tái xanh, hắn ta nghiến răng nói: “Minh Lan Nhược, mẹ nó nàng thật đê tiện!”
“Ngài có làm hay không?” Minh Lan Nhược không kiên nhẫn được nữa.
Đường Bích Quân sắp đi tới nơi rồi!
Cuối cùng Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng khuất nhục cắn răng nói: “Làm!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp vẫn cố chấp vùng vẫy giãy giụa: “Nàng hòa ly với bản vương thì phụ hoàng sẽ tha cho nàng sao?”
Minh Lan Nhược cười thờ ơ: “A, cảm ơn đã nhắc nhở, vậy thì không hòa ly nữa, ta vẫn có thể làm việc cho Thái tử Điện hạ, Tần Vương Điện hạ thích cái nào hơn, chọn một đi?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cố gắng nuốt cơn giận xuống, nghiến răng, hắn ta chỉ muốn nghiền nát ma nữ này!
Nhưng lúc này, Đường Bích Quân chạy tới trước mặt bọn họ, mỉm cười hành lễ: “Tham kiến Tần Vương Điện hạ, Minh Phi nương nương.”
Minh Lan Nhược bình tĩnh nói: “Đường nhị tiểu thư đa lễ, bình thân.”
Đường Bích Quân đứng dậy, ngũ quan vốn xinh đẹp và tao nhã lúc này được tô thêm son phấn càng thêm diễm lệ, nàng ta cười mỉm nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Điện hạ, người có thích điệu múa kiếm vừa rồi không?”
Minh Lan Nhược: “…”
À hiểu rồi, vị đại tỷ này thật là thẳng thắn, hoàn toàn coi “chính thất” là nàng đây như không tồn tại, quyến rũ thẳng thừng luôn.
Nhưng nàng cảm thấy rất vui khi thấy chuyện này xảy ra thậm chí không ngại liếc xéo nhìn hắn ta.
Thượng Quan Hoành Nghiệp gượng cười, khuôn mặt không mấy vui vẻ: “Cũng được, hạ bàn rất ổn, có thể thấy được Đường nhị tiểu thư thường xuyên đứng tấn.”
Minh Lan Nhược: “…”
Con hàng này cố ý đúng không? Làm gì có nam nhân nào khen nữ nhân như thế.
Thượng Quan Hoành Nghiệp không để ý tới Minh Lan Nhược đang âm thầm giẫm lên chân của mình!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất