Minh Lan Nhược - FULL

Nàng chỉ cảm thấy tình trạng mạch của Thượng Quan Hoành Nghiệp cực kỳ quái dị. Có mạch thì đập nhanh, tiêu hao nhiệt lượng và làm tổn hại đến dịch cơ thể. Nhưng cũng có một số mạch lại gần như là sắp chết.
Chẳng lẽ chất độc đó là nhiệt độc kịch liệt?
Vừa nhìn quanh, nàng vừa rút cây châm bạc nguyên bản và ra lệnh cho Lăng Ba cởi áo ngoài của Thượng Quan Hoành Nghiệp và cởi khuy áo giữa của hắn ta.
Vừa khẩn cấp kê thuốc cấp cứu, vừa mở túi kim và bày ra một dãy châm đao nhỏ.
Nàng suy nghĩ một chút, lại đi tới cửa, nhỏ giọng nói với Kiều Viêm đang chắn cửa: “Bảo người để mắt tới những người đang nấu thuốc ở đây cho ta, đừng để người của Đường phủ can thiệp. “
Lần này nàng đã cố gắng chuẩn bị đầy đủ và mang nhiều dược liệu đặc biệt vào phủ dưới danh nghĩa tặng lễ.
Vốn tưởng rằng nếu có chuyện gì xảy ra thì những dược liệu này sẽ có công dụng đặc biệt, nếu không có chuyện gì thì cho Đường tri phủ cũng không sao.
Tóm lại, bây giờ nàng không dám sử dụng dược liệu của Đường phủ nữa.
Kiều Viêm nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, thuộc hạ nhận lệnh, tiểu nương nương, xin hãy cẩn thận.”
Nàng nhìn hắn, ngước đôi mắt sáng như sao lên cùng với nụ cười ranh mãnh: “Đừng lo lắng, trong phòng còn có những cao thủ hàng đầu như Lăng Ba và Cảnh Minh mà, một lát nữa ta sẽ ra ngoài.”
Hắn nhìn Minh Lan Nhược xoay người đi vào phòng, sau đó liếc mắt nhìn bóng người đang lén lút hành động ở ngoài cửa sổ. Rồi cầm kiếm lạnh lùng quan sát những người trong khách viện.
Nhưng vào lúc này, không ai nghĩ rằng đây sẽ là lần cuối cùng mà hắn nhìn thấy Minh Lan Nhược đi ra khỏi gian phòng đó.

Trong phòng chỉ có ba người: Lăng Ba, Cảnh Minh và Minh Lan Nhược.
Cảnh Minh làm trợ thủ cho Minh Lan Nhược. Minh Lan Nhược kiểm tra mạch đập của Thượng Quan Hoành Nghiệp, trong lòng dần cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Nhiệt độc này trông rất kỳ lạ. Nó không giống một loại thuốc độc chết người mà giống như một loại thuốc khi bị dùng quá liều vậy!
Trong đầu nàng đã đoán được một số thứ và chuẩn bị điều tra thêm.
Đột nhiên, nàng cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi qua đầu, mang theo mùi ẩm mốc và tiếng thở dài kỳ lạ.
Ngay khi đó nàng đã cảm thấy có gì đó không ổn. Gió lạnh và mùi mốc từ đâu mà đến được gian phòng kín này?
Nhưng vào lúc nàng quay đầu lại, nàng cảm thấy tầm nhìn của mình đột nhiên tối sầm đi, mặt đất đột nhiên quay cuồng.
Nàng loạng choạng, khi lấy lại thăng bằng, nàng nhận ra mọi thứ trước mắt đã đột nhiên thay đổi hết rồi!
Ánh sáng xung quanh đột nhiên tối sầm lại, Cảnh Minh và Lăng Ba không biết đã đi đâu mất rồi!
“Loảng xoảng!” Một tiếng!
Đột nhiên, giữa giường mà Thượng Quan Hoành Nghiệp và nàng đang ngồi bỗng có một hàng rào thép trồi lên ngăn cách nàng với Thượng Quan Hoành Nghiệp trong nháy mắt.
Minh Lan Nhược vội vàng siết chặt túi châm trong tay, đồng thời nàng khẩn trương cầm lấy hòm thuốc khi hàng rào sắt hạ xuống, cõng nó trên lưng mình.
“Tách!” Căn phòng tối tăm đột nhiên sáng lên một lần nữa, đèn trường minh trên tường tự động cháy mà không cần gió.
Khói lửa kỳ dị nhảy múa, khiến tất cả bóng dáng ở trong phòng trông như ma.
Sự lạnh lùng thoáng qua trong đôi mắt sáng của Minh Lan Nhược, nàng thận trọng nhìn xung quanh, không phát ra bất kỳ tiếng động hay di chuyển một bước nào cả.
Gặp quỷ à, thế quái nào mà chuyện này lại xảy ra được chứ!
“Chậc, nếu không phải muốn đề phòng Vương Phi của ngài thì ta cũng sẽ không cho ngài thứ thuốc nặng như vậy đâu.”
Bàn tay trắng nõ nà của một nữ nhân thanh tú đột nhiên duỗi ra một cách kỳ lạ từ thành giường nơi mà Thượng Quan Hoành Nghiệp đang nằm.
Sau đó, bàn tay kỳ lạ đó chạm vào bộ ngực rắn chắc của nam nhân đang bất tỉnh bị lộ ra do châm cứu. Trông không giống như chạm vào một người mà giống như chạm vào một vật sang trọng và tinh xảo nào đó.
Một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt của Minh Lan Nhược.
Ồ, thực sự có quỷ này, còn là một diễm quỷ nữa.
Minh Lan Nhược nhìn bàn tay đang từ từ vuốt ve từ lồng ngực của Thượng Quan Hoành Nghiệp một đường lả lơi xuống đến phần bụng dưới bốn múi cơ của hắn ta, còn có ý định thăm dò vào trong quần đối phương.
Nàng nheo đôi mắt lạnh lùng lại: “Cho dù bây giờ ngươi có muốn ngủ với nam nhân đó đi nữa cũng phải cân nhắc đến tình trạng của hắn ta lúc này chứ, hắn ta sắp chết rồi, chẳng lẽ ngươi có sở thích đặc biệt, chỉ thích ngủ với xác chết sao?”
Nàng cũng không bận tâm việc Thượng Quan Hoành Nghiệp có bị ăn đậu hũ hay không, hắn ta không phải là nam nhân của nàng.
Nhưng nàng lại không thể để Thượng Quan Hoành Nghiệp cứ chết ở chỗ này như vậy được, trước khi cùng phụ thân bình an trở về nhà, nam nhân này vẫn còn có ích!
Bàn tay trắng nõn đang vuốt ve Thượng Quan Hoành Nghiệp đột nhiên dừng lại, sau đó từ chỗ sâu trong giường vang lên tiếng cười khẩy: “Thần y gì chứ? Ngươi ngay cả phu quân của mình bị trúng độc gì cũng không biết, sao ngươi biết hắn ta nhất định sẽ chết?”
Nói xong, bàn tay trắng nõn kia bắt đầu từ từ rút hết những cây kim bạc cắm trên các huyệt đạo của Thượng Quan Hoành Nghiệp ra.
“Ngươi điên rồi sao? Dừng tay lại!” Minh Lan Nhược lạnh mặt, nghiêm giọng nói.
Đúng như dự đoán, sau khi những cây kim bạc bị rút ra, tình trạng hôn mê tương đối yên tĩnh của Thượng Quan Hoành Nghiệp trong nháy mắt bị phá vỡ.
Hắn ta quay người, hai mắt từ từ nhắm lại, phát ra một tiếng “A” thê lương, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng chỉ một khắc sau, bàn tay từ sâu trong giường trên vách tường lại nhô ra, nhanh chóng thuận thế nhét một viên đan dược vào trong miệng Thượng Quan Hoành Nghiệp, nâng cằm của hắn ta lên, viên đan dược kia cứ như vậy chui òng ọc vào trong cổ họng của Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Lần này, Minh Lan Nhược không lên tiếng ngăn cản, chỉ lạnh lùng đưa mắt nhìn.
Nếu đã cho thuốc, đương nhiên sẽ không để hắn ta chết dễ dàng như vậy.
“Đúng như dự đoán, sau khi uống viên đan dược kia xong, không đến thời gian nửa khắc, Thượng Quan Hoành Nghiệp đã không còn thổ huyết nữa, cơ thể cứng đờ vô cùng đau đớn dịu đi rất nhiều, còn có dấu hiệu tỉnh lại.

Nhưng… hắn ta vẫn không ngừng rên rỉ, có vẻ như rất khó chịu.
“Đường nhị tiểu thư đã đến rồi, sao còn phải giả thần giả quỷ?” Minh Lan Nhược đột nhiên lạnh lùng nói.
Bàn tay trắng nõn kia dừng lại một lúc, sau đó đột ngột vung lên, giống như phá vỡ vách tường, một bóng người yểu điệu hiện ra từ sâu bên trong từng lớp rèm che chồng chất, nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, tóc đen áo trắng, lẽ ra nên có mấy phần tiên khí.

Ads
';
Advertisement