Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược lạnh mặt xuống: “Dù sao ta cũng đã rơi vào trong tay các người, muốn chém muốn giết gì cũng được, ngươi muốn thế nào mới có thể để cho ta gặp mặt phụ thân một lần?”
Nàng vừa nói chuyện vừa lén lút lấy ra một thứ từ trong hòm thuốc, sau đó từ từ mở lòng bàn tay ra.
Mấy con côn trùng nhỏ màu vàng vỗ cánh bay lên, quay tròn vài vòng ở giữa không trung rồi bay thẳng về phía Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Lúc này, Đường Bích Quân đột nhiên đứng dậy, vén váy lên, với tư thế quyến rũ khêu gợi dạng chân ngồi lên giữa bụng của Thượng Quan Hoành Nghiệp đang thần trí mơ hồ: “Trước tiên ta hỏi ngươi một câu, ngươi muốn cứu phụ thân ngươi hay cứu Tần Vương điện hạ?”
Minh Lan Nhược nhìn thấy hành động của nàng ta thì sững sờ.
“Nữ nhân này muốn làm gì? Hiện tại Thượng Quan Hoành Nghiệp đang bị nàng ta hạ thuốc đến mức nửa sống nửa chết, chẳng lẽ nàng ta còn muốn… cưỡng gian?

Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy gió thổi hỗn độn, nữ nhân này thật sự đúng là “phóng đãng”!
Nàng không thể không lên tiếng nhắc nhở: “Đường Bích Quân, với tình trạng bây giờ của Tần Vương, nếu ngươi nhất quyết muốn làm gì với hắn ta thì hắn ta sẽ chết!”
Nghiệp chướng mà! Cả đời này nàng cũng không ngờ mình có thể ở đây lo lắng cho trinh tiết và sinh tử của Thượng Quan Hoành Nghiệp!
Thấy động tác ngả ngớn của Đường Bích Quân ngừng lại một chút, nàng vội nói thêm: “Hắn ta trúng độc mất tích ở phủ đệ của Đường Tri Phủ, thế nào Đường Tri Phủ cũng không thoát tội được!”
Đường Tri Phủ là nhân vật mặt dày khéo đưa đẩy trong quan trường, không thiếu sự tàn nhẫn và mưu mẹo, lão ta tuyệt đối sẽ không tùy tiện ra tay trong tiệc mừng thọ của mình như vậy.
Trở mặt cũng không nên là lúc này!
Đường Bích Quân cười, kiêu ngạo mà phóng đãng: “Ha, cho nên ngươi vẫn lựa chọn bảo vệ phu quân Tần Vương của ngươi? Không cần phụ thân ngươi? Ngươi đúng là nữ nhi tốt của phụ thân ngươi mà!”
Trong lời nói của nàng ta có khoái cảm dị dạng, giống như Minh Lan Nhược làm ra lựa chọn khiến tâm trạng nàng ta rất tốt.
Minh Lan Nhược lặng lẽ mắng, nữ nhân này có phải là người điên không!
Nàng thấy mấy con côn trùng nhỏ màu vàng đã vỗ cánh đáp xuống người Thượng Quan Hoành Nghiệp, khinh thường hừ một tiếng, nói chuyện kéo dài thời gian:
“Ta nói từ bỏ phụ thân ta khi nào, ta chỉ cảm thấy ngươi thật ghê tởm mà thôi. Sao có thể thiếu nam nhân đến mức này, lại đi động dục với phu quân của người khác, không biết xấu hổ sao?”
Mặt Đường Bích Quân trở nên khó coi, híp mắt lại đầy nguy hiểm: “Minh Lan Nhược, ngươi…”
Minh Lan Nhược cười lạnh ngắt lời nàng ta: “Còn nữa, ta nhắc nhở ngươi, ngay cả phụ thân Đường Tri Phủ của ngươi cũng không dám tùy ý ra tay, ngươi thật đúng là tự phụ ngu dốt, triều đình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Đường Bích Quân kiêu ngạo trào phúng nói: “Tự phụ ngu dốt là Thượng Quan hoàng tộc các ngươi. Nếu ta có thể khiến một Minh Quốc Công mất tích ở Đông Bắc Cương, cũng có thể khiến Tần Vương mất tích, triều đình tính là cái thá gì?”
Muốn che mắt tên hôn quân Minh Đế kia, quá dễ dàng!
Nàng ta dừng một chút, cong mắt cười nhạo: “Còn nữa, ai nói bản tiểu thư muốn giết Tần Vương? Ta vừa cho hắn ta giải dược giúp giảm bớt dược tính trong người hắn ta rồi!”
“Cho dù ta có thật sự làm gì với hắn ta thì hắn ta cũng không chết được, nhiều nhất là bị nội thương nghiêm trọng thôi.”
Đột nhiên Đường Bích Quân đưa tay nắm cằm Thượng Quan Hoành Nghiệp, cười tủm tỉm nâng mặt hắn ta lên cho Minh Lan Nhược nhìn.
“Ngươi xem, trông Đại tướng quân tuấn lãng lại oai phong lẫm liệt thổ huyết, thật là vừa thảm thiết vừa mê người, quá thích hợp để cho vào bộ sưu tầm của ta!”
Nói xong nàng ta khinh miệt nhìn Minh Lan Nhược: “Ta khác với loại nữ nhân như các ngươi chỉ biết bị nam nhân giẫm dưới chân, chỉ có thể làm công cụ sinh sản đời sau. Nam nhân chỉ xứng làm thần dưới váy của ta, hiểu không?”
Hình tượng này của Đường Bích Quân dù phóng đãng nhưng tràn đầy kiêu ngạo như nữ vương từ trên cao nhìn xuống.
Minh Lan Nhược không có biểu tình gì “À” một tiếng.
Nàng thấy mấy con côn trùng nhỏ kia đã lặng lẽ bò lên cánh tay Thượng Quan Hoành Nghiệp, phần miệng đâm vào da đối phương.
Không có bất kỳ tiếp xúc nào, nàng không thể hạ cổ Đường Bích Quân nhưng trước khi Thượng Quan Hoành Nghiệp đến đã uống dược hoàn đặc chế có mùi hương đặc thù của nàng.
Kim Tằm Phi cổ sẽ đi theo mùi đấy, hấp thụ rồi hoá giải xuân tình dược mạnh dị thường trong thân thể hắn ta, mặc dù chỉ cần động đến cổ nhất định sẽ bị phản phệ.
Nhưng giờ cũng không còn cách nào khác! Cũng may Kim Tằm Phi cổ không phải loại cổ trùng khống chế người, phản phệ không đến mức quá lớn!
Nàng liếc Đường Bích Quân, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác, cuối cùng nàng cũng hiểu được cảm giác quái dị trên người Đường Bích Quân từ đâu tới.
Nữ nhân này, không phải người bình thường, ở Đông Bắc Cương này, ỷ vào sự thông minh và thân phận của mình, đã quen việc cao cao tại thượng thống trị tất cả.
Là một kẻ biến thái coi người như kiến hôi và đồ chơi!
Đột nhiên Đường Bích Quân quay đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chẳng qua thấy ngươi nhớ phụ thân ngươi như vậy, ta có thể đại phát từ bi cho ngươi gặp phụ thân ngươi một lần, ngay bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi tìm phụ thân ngươi!”
Biểu cảm Đường Bích Quân hơi quỷ dị, giống như đang đùa giỡn con mồi trong lồng.
Trong lòng Minh Lan Nhược vang lên tiếng chuông cảnh báo: “Ngươi muốn làm gì…”
Chữ “chứ” còn chưa dứt, mặt đất bất ngờ nứt ra một lỗ hổng lớn, trong nháy mắt nàng đã rơi thẳng vào trong.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười càn rỡ, không chút che giấu ác ý của Đường Bích Quân: “Ngươi nhớ phải sống sót nhé, Minh phi nương nương, có thể phụ thân Minh Nguyên Lãng của ngươi đang ở phía dưới chờ ngươi cứu lão ta đấy, ha ha ha…”
Sau chút hoảng loạn khi rơi xuống, Minh Lan Nhược cắn chặt răng, cố gắng điều chỉnh cơ thể cân bằng, rút chủy thủ bên hông ra cắm mạnh vào vách tường. “Két két két!”
Cùng với tiếng kim loại cọ xát tường gây cảm giác ê răng, tốc độ rơi xuống của Minh Lan Nhược dần chậm lại.
Nàng cố gắng giữ cân bằng, bình tĩnh mượn lực ma sát của chủy thủ đâm vào vách tường rơi xuống vực sâu.
Ánh mắt nàng lạnh lùng mà kiên quyết. Ta sẽ không chết!
Loại nữ nhân ác độc mà tự phụ như Đường Bích Quân, trước khi làm nhục kẻ địch như nàng thì sẽ không để nàng chết!

Nhìn Minh Lan Nhược rơi vào trong cơ quan kia, Đường Bích Quân cảm thấy vô cùng sảng khoái, dường như xả được cơn giận trong lòng.
“Minh Lan Nhược, hãy để ta thấy bản lĩnh của ngươi, nhìn xem ngươi có đáng để cho tên Minh Nguyên Lãng ngu xuẩn không thức thời kia nâng trong lòng bàn tay không.”

Ads
';
Advertisement