Kiều Viêm cong khóe môi đỏ tươi, từ từ nhận lấy con dao mỏng từ tay người bên cạnh.
Nhìn thấy bộ dáng của Kiều Viêm, trong lòng Đường tri phủ cảm thấy một cơn ớn lạnh, lão ta ngừng cười, lạnh lùng nói: “Chắc chắn ngươi sẽ hối hận vì những việc đã xảy ra hôm nay!”
“Trả lời sai rồi.” Kiều Viêm mỉm cười miễn cưỡng, tay cầm dao chém xuống.
“Á!” Một tiếng hét thảm thiết vang lên, cuối cùng sự sợ hãi và đau đớn cũng hiện lên trong đôi mắt thờ ơ của Đường tri phủ!
Mười lăm phút sau.
Cuối cùng các vách tưởng cũng từ từ mở ra.
Kiều Viêm dẫn mọi người bước vào trong phòng, nhìn thấy một bóng người cao lớn nằm trên mặt đất của mật thất đã bị phá hủy, trên áo choàng dính đầy máu.
Chính là Thượng Quan Hành Nghiệp không thể nhầm lẫn nhưng ngoài hắn ta ra thì không còn bất kỳ người nào nữa.
Kiều Viêm ngồi xổm xuống bên cạnh hắn ta, kiểm tra hơi thở của đối phương, mặc dù yếu ớt nhưng hắn ta vẫn còn sống!
Cùng lúc đó, hắn cũng nhìn thấy trên mặt đất có một mũi tên máu đỏ tươi, đột nhiên đồng tử co rút lại.
Hắn lạnh lùng nói: “Dưới đây có một cơ quan, mời Đường tri phủ vào đây cho bản tọa!”
Những gì xảy ra ngoài sân viện và trong phòng bây giờ đã không còn liên quan gì đến Minh Lan Nhược nữa.
Hiện tại Minh Lan Nhược đã rơi xuống đáy của một con ngõ đen tối.
Do đã có chuẩn bị trước, cố gắng dùng dao cứa vào tường, nên tốc độ rơi của cơ thể nàng đã giảm đi nhiều, khi chạm đáy cũng không bị thương quá nặng.
Tuy nhiên, khi rơi xuống, nàng không tránh khỏi bị va đập vào đùi, đau đến mức khiến nàng không thể kìm lại tiếng rít đau đớn, ngồi bệt xuống đất một lúc mới thấy bớt đau.
Nàng không kìm được chửi thề: “Mấy người họ Đường đó, sớm muộn gì ta cũng sẽ tính cả nợ mới lẫn nợ cũ với các ngươi!”
Minh Lan Nhược bắt đầu đưa tay cẩn thận sờ vào đùi phải đang đau nhức của mình.
Mặc dù nhấn vào rất đau nhưng có lẽ không có vấn đề gì lớn, nàng ước chừng đùi của mình chắc chắn đã bầm tím một mảng lớn, may mà chẳng qua là vết thương ngoài da thôi.
Minh Lan Nhược thở phào nhẹ nhõm, bám vào tường đứng dậy.
Nàng nhận ra mình đang ở trong một không gian tối tăm, không khí ẩm ướt và còn có mùi hôi tanh.
Xung quanh quá tối, nàng không thể thấy gì, Minh Lan Nhược mò mẫm trong hòm thuốc một lúc mới lấy ra một chiếc bình nhỏ rồi mở nắp.
Từ trong chai bay ra hơn hai mươi con côn trùng nhỏ, mấy con côn trùng nhỏ bắt đầu đập cánh, phát ra ánh sáng mềm mại trong bóng tối.
Đây là loại côn trùng gọi là Phi Huỳnh Cổ, được luyện từ đom đóm nhưng sáng hơn nhiều, chúng như những chiếc đèn lồng nhỏ chiếu sáng xung quanh Minh Lan Nhược vậy.
Nàng quan sát xung quanh, phát hiện mình đã rơi vào một con đường hầm tối tăm, với những hành lang dài bất tận hai bên.
Minh Lan Nhược không vội đi, kéo hòm thuốc lại, nhờ ánh sáng của Phi Huỳnh Cổ, nàng bắt đầu bôi thuốc xử lý vết thương của mình.
Lần xuất hành này quá nguy hiểm, nàng đã chuẩn bị rất nhiều thứ, ngoài việc cùng Ô Tang cô cô luyện chế đủ loại cổ trùng với nhiều công hiệu khác nhau, nàng còn mang theo nhiều loại thuốc hiếm và hiệu quả.
Trên người nàng giấu đầy các vật phòng thân, kể cả trong tay áo cũng có gói thuốc bột bọc giấy dầu nhưng dù giấu thế nào cũng không giấu nhiều được bằng sức chứa của hòm thuốc.
Đây cũng là lý do nàng luôn bảo vệ hòm thuốc bằng mọi giá khi rơi vào bẫy, kể cả khi suýt bị rào chắn do Đường Bích Quân thả xuống đè trúng.
Xử lý xong vết thương, nàng cảm thấy tinh thần khá hơn nhiều, để thuận tiện di chuyển, nàng dùng đao cắt hết phần y phục rườm rà, chọn một miếng vải thấm thuốc, che kín mũi và miệng.
Trong không gian hầm tối tăm này, nếu thông gió không tốt, sẽ dễ sinh ra khí độc.
Sau đó, Minh Lan Nhược chấm một loại thuốc đặc biệt lên đầu ngón tay, điều khiển côn trùng bay lên phía trước dẫn đường cho nàng.
Ánh sáng của Phi Huỳnh Cổ chiếu rọi con đường phía trước, nàng mơ hồ thấy rõ đây là một hành lang dài và sâu, Minh Lan Nhược cảm thấy bớt lo lắng hơn một chút, chậm rãi đi theo.
Loại côn trùng này rất nhạy cảm, nếu không đủ không khí, Phi Huỳnh Cổ sẽ rơi xuống đất, làm tín hiệu cảnh báo.
Nhưng bây giờ chúng rất hoạt bát, cho thấy dù đây là địa đạo, có mùi hôi tanh khó chịu nhưng không khí vẫn lưu thông được.
Nàng đi không xa lắm thì đột nhiên đá vào một cơ quan gì đó trên tường.
Chỉ nghe “phụt! phụt! phụt!” vài tiếng vang lên, cách khoảng hai mươi mét, trên tường bỗng xuất hiện những chiếc đèn dầu cá mập sáng.
Ngọn đèn xanh nhấp nháy, tạo ra bóng ma lập lòe.
Minh Lan Nhược tái mặt, toàn thân toát mồ hôi lạnh, theo bản năng rút đao ngắn ra, cảnh giác nhìn xung quanh.
Lúc này, mặc dù địa đạo vẫn rất tối tăm nhưng cũng đỡ hơn lúc trước nhiều, nàng lờ mờ thấy trên mặt đất có những mảnh thịt, xương vụn và phân của động vật gì đó nằm rải rác.
Nàng không kìm được nhíu mày, đây là do chuột ăn thừa sao? Nhưng những mảnh thịt này là của động vật gì?
Trong đầu Minh Lan Nhược đầy nghi hoặc và lo lắng nhưng nàng nhanh chóng bị thu hút bởi những bức họa đầy màu sắc trên tường.
Trên tường là những bức tranh miêu tả các truyền thuyết dân gian kỳ lạ, nàng nhìn kỹ, phát hiện có những truyền thuyết nàng có thể nhận ra.
“Hồ tiên giá nữ”, “Liễu tiên trợ thăng quan”, “Hoàng đại tiên bàn kim”, “Bạch lão thái thái trì bệnh”, “Hôi đại tiên tống tài”
Toàn bộ là những truyền thuyết về năm vị bảo gia tiên nổi tiếng ở vùng Đông Bắc Cương, Hồ tiên, Xà tiên, Hoàng Thử Lang tiên, Thứ Vị tiên, Lão Thử tiên, tất cả được ca tụng trong các bức họa.
Trong tranh, người dân cúng tiến đủ loại nô lệ nam nữ, kể cả tiểu hài nhi cho các vị tiên ăn, cảnh tế sống đẫm máu và và vô cùng man rợ.
Những bức họa được vẽ bằng kim phấn, ngân phấn, dưới ánh đèn mờ ảo trở nên sống động vô cùng nhưng nhân vật trong tranh kia dường như đang lóe lên thứ ánh mắt kỳ quái.
Minh Lan Nhược nhìn mà nổi da gà, cảm thấy không thoải mái, bèn quay mặt đi, tiếp tục bước về phía trước.
Nhưng nàng cũng đã xác nhận, sự mất tích của phụ thân nàng quả nhiên có liên quan đến Đường Bích Quân, Đường Tri Phủ những người này.
Vì khi phụ thân nàng mất tích, người ta đồn là ông ấy đã đắc tội với Hoàng đại tiên, trùng khớp với những bức họa về năm vị tiên trong khắp địa đạo này!
Đường Bích Quân quả thực đã nói thật một lần, phụ thân nàng thực sự nằm trong tay nàng ta!
Điều này có nghĩa là, phụ thân nàng có thể thực sự bị giam giữ ở dưới này!
Lúc này Minh Lan Nhược đột nhiên cảm thấy tim mình nóng bừng lên, ánh mắt kiên định hơn, nếu phụ thân nàng ở đây, nàng nhất định có thể tìm ra manh mối!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất