Minh Lan Nhược - FULL

Cố tướng quân và Đường tri phủ ở nơi này chính là bọn rắn độc, chiếm được thiên thời địa lợi, Xích Huyết quân của mười hai tỉnh trung nam bộ lạ nước lạ cái, không phải tác chiến ở sân nhà.
Cho dù sau cùng, bọn họ thật sự tiêu diệt được đám phán nghịch kia, chỉ sợ cũng phải chịu tổn thất không nhỏ.
Động tĩnh lớn như vậy, cũng chắc chắn sẽ dẫn dụ sự chú ý của triều đình!
Vì vậy, không thể động vào người của tỉnh nam trung bộ, vậy thì…
Minh Lan Nhược nhìn vào trong gương lộ ra nụ cười giảo hoạt. Lợi dụng triều đình đến “tiêu diệt thổ phỉ” vậy!
Cảnh Minh nhìn nụ cười tính toán trên khuôn mặt đại tiểu thư nhà mình là biết ngay có người sắp gặp xui xẻo.
Minh Lan Nhược đột nhiên hướng về phía nàng ấy hỏi: “Quên không hỏi, Tần Vương điện hạ thế nào rồi, hắn ta vẫn còn khỏe chứ?”
Cảnh Minh lắc đầu: “Tần Vương điện hạ bị thương khá nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Minh Lan Nhược nghĩ ngợi một chút, biểu cảm có chút quỷ dị: “Hắn ta có bị Đường Bích Quân cưỡng bức không…”
Cảnh Minh ngẩn người, cũng suy nghĩ một chút: “Chuyện đó… thuộc hạ không biết, hình như lúc phát hiện ra Tần Vương điện hạ, quần áo hắn ta không chỉnh tề.”
Sau đó nói đến tình hình nàng ấy biết sau khi được cứu ra.
Nhưng không ai biết được cuối cùng Thượng Quan Hoành Nghiệp đã “thất trinh” hay chưa.
Minh Lan Nhược suy nghĩ một lúc, thở dài một hơi: “Haiz, mang theo hòm thuốc, ta đi qua thăm hắn ta vậy.”
Không phải Thượng Quan Hoành Nghiệp cho nổ mật thất đó, dùng máu để lại dấu hiệu trên mặt đất, Thương Kiều cũng không tìm được nàng và Đại Hoàng nhanh như vậy.
Nói thế nàng thì nàng cũng nên đi xem qua cho người đó.
Cảnh Mình nhìn sắc trời: “Nhưng, giờ này có lẽ Đốc chủ chắc hẳn là đã trở về rồi, người đã ngủ cả ngày rồi, trước khi Đốc chủ đi nói người tỉnh rồi thì phái người đến báo cho ngài ấy.”
Thời điểm này, Thiên Tuế Gia chắc hẳn đã biết được tin tức đại tiểu thư tỉnh lại rồi.
Minh Lan Nhược xua tay: “Không sao đâu, ta đi qua thăm Tần Vương rồi trở lại.”
Nàng cũng không phải đi thăm gian phu, huống hồ nàng có việc quan trọng đi tìm Thượng Quan Hoành Nghiệp, Thương Kiều sắp trở về rồi, tám phần là nàng sẽ không đi được.
Minh Lan Nhược đứng dậy, trang điểm đơn giản, bảo Cảnh Minh mang theo hòm thuốc cùng nàng đến phòng Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Lúc nàng đến, đúng lúc Thượng Quan Hoành Nghiệp đang bôi thuốc.
Lăng Ba mở cửa cho nàng bước vào, nàng liếc mắt một cái đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Thượng Quan Hoành Nghiệp mang một màu tái nhợt, mái tóc dài buộc trên đỉnh đầu rơi xuống có chút hỗn loạn.
Sống mũi cao thẳng, gò má và cơ bắp trần trụi rắn chắc trên người không bị trầy xước, ngực bọc vải thấm máu chảy ra.
Mày kiếm mắt sáng, cả con người lộ ra một loại hơi chán nản nhưng không yếu ớt, thoạt nhìn qua lại giống như một mãnh thú bị thương.
Nhưng râu lại được cạo rất sạch sẽ, duy trì được thể diện căn bản của một hoàng tử.
Nghe thấy có người đi vào, ánh mắt sắc bén của hắn ta nhìn qua.
Có một loại cảm giác quyến rũ vi diệu.
Cảnh Minh nói thầm một câu: “Trận chiến này tổn hại hình tượng mỹ lang quân, cũng khá đẹp đấy, chẳng trách Đường Bích Quân muốn cưỡng bức hắn ta, khá mê hoặc người khác đấy.”
“…” Minh Lan Nhược sửng sốt.
Ách… Vậy sao? Vì vậy đây là nguyên nhân Đường Bích Quân làm cho hắn ta dở sống dở chết, cưỡng bức hắn?
Thượng Quan Hoành Nghiệp thấy người đến là Minh Lan Nhược, ánh mắt sắc bén của hắn ta bất tri bất giác dịu lại: “Nàng tỉnh rồi à, thân thể thế nào rồi?”
Minh Lan Nhược ho nhẹ một tiếng: “Đúng vậy, ta không sao, đa tạ điện hạ quan tâm, ta đến để xem tình hình của ngài.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp ý bảo đại phu ở bên cạnh tránh ra, để Minh Lan Nhược ngồi xuống.
Hắn ta đưa cổ tay đến cho nàng.
Lòng Minh Lan Nhược trĩu nặng, bắt mạch cho hắn ta, lại hỏi đại phủ ở bên cạnh đã kê thuốc gì.
Sau khi nàng hơi trầm ngâm, điều chỉnh lại phương thuốc, lão đại phu Đông Bắc Cương nhìn thấy thế thì đôi mắt sáng ngời, như nhặt được báu vật.
Sau đó lại bảo Cảnh Minh đi theo lão đại phu đến phòng mình lấy một chút thuốc của Miêu Cương ra đây, sắc thuốc cho Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Chờ đợi sau khi Cảnh Minh, lão đại phủ đi khỏi, gian phòng chỉ còn lại ba người là nàng và Lăng Ba, Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Nàng nhìn về phía Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Ngoại thương của điện hạ không có gì đáng ngại, chỉ có điều nội thương có hơi khó giải quyết, ngài bị trúng thuốc, lại gặp phải nổ lớn tấn công, tổn thương phế phủ, ta có thể châm cứu cho ngài, có thể làm nội thương khép lại nhanh hơn, ngài có đồng ý không?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn nàng, lòng đầy phức tạp.
Trong những ngày bọn họ thành hôn này, không, đúng ra là sau khi Minh Lan Nhược bị cấm túc, chưa bao giờ có một ngày nàng có thể nói chuyện dịu dàng với hắn ta như bây giờ.
Giữa hai người lúc nào cũng giương cung rút kiếm.
Hắn ta gật đầu: “Cầu còn không được.”
Minh Lan Nhược gật đầu: “Nhưng ta có vài vấn đề về điện hạ, điện hạ phải trả lời thành thật, ta mới điều chỉnh phương án chữa trị cho ngươi.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp thản nhiên cười một tiếng: “Nàng hỏi đi.”
Minh Lan Nhược cân nhắc một lúc: “Ngày hôm đó, ngài đã thất trinh chưa?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp: “…”
Lăng Ba: “…”
Minh Lan Nhược nhìn sắc mặt cứng lại của Thượng Quan Hoành Nghiệp, nàng suy nghĩ một chút, lại dùng giọng điệu như trấn an nữ nhân bị thất trinh cẩn thận dịu dàng nói.
“Bởi vì nàng ta đã dùng cả thuốc với ngài rồi, nếu như ngài bị nàng ta cưỡng bức rồi, vậy sẽ có một phương án chữa trị khác, thuốc cũng phải điều chỉnh lại, loại chuyện thất thân với kẻ bắt cóc này, cũng không phải là do ngài tình nguyện, không phải lỗi của ngài.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp: “…”
Lăng Ba: “…”
Vì sao kiểu an ủi này, lại khiến cho hắn ta cảm nhận được cảm giác bi thương phẫn uất đan xen, xấu hổ tủi nhục muốn nhảy sông… của nữ nhân bị thất trinh sau khi bị cường đạo bắt đi chứ?
Sắc mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp trắng bệch, cắn răng buồn bực nói gì đó: “A…”
Minh Lan Nhược nhất thời không nghe rõ:” Gì vậy?”
“Ta nói…ta không bị cường bạo” Thượng Quan Hoành Nghiệp không kìm được giận dữ hô một tiếng.
Mấy người Minh Lan Nhược sợ hết hồn.
Nàng mím môi, ho nhẹ một tiếng: “Thật sao? Ta là đại phu, không thể giấu bệnh tình với đại phu, ta rất có đạo đức nghề nghiệp.”
Một tướng quân vương bị một nữ nhân điên bắt đi cưỡng gian, có thế nào cũng không nói nên lời, nàng có thể hiểu được.
“Nàng… nàng… cút ra ngoài cho bản vương!” Thượng Quan Hoành Nghiệp vừa xấu hổ vừa căm tức, hận không thể bóp chết nữ nhân trước mặt.
Nàng nhất định phải đem chuyện hắn ta suýt chút nữa bị cường bạo, nói qua nói lại sao!

Ads
';
Advertisement