Hơn nữa, nàng còn cảm thấy chột dạ… Nàng luôn có cảm giác rằng Thương Kiều biết điều gì đó, chẳng qua hắn không muốn chọc phá nàng, hoặc là không có ý định điều tra “bí mật nhỏ” của nàng mà thôi.
Nàng và hắn có những “bí mật nhỏ” của riêng mình…
Cho nên, nàng quyết định khuyến khích Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Nhưng hiện tại, vị Gia ở trước mặt lại nói hắn sẽ giúp đỡ đi thuyết phục Minh Đế.
Đây rõ ràng là miếng bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, nàng đương nhiên rất vui, chính là… Trong lòng nàng luôn lo sợ bất an.
Thượng Quan Hoành Nghiệp thấy Minh Lan Nhược cũng đồng ý càng thêm nghẹn khuất nhưng không có cách nào khác, chuyện này có lợi với hắn ta, dĩ nhiên hắn ta sẽ không phản đối.
Hắn ta nghẹn một lúc, hừ lạnh: “Thiên Tuế Gia là người có bản lĩnh, tiểu vương tất nhiên không sánh bằng, làm phiền Thiên Tuế Gia.”
Nghe Thượng Quan Hoành Nghiệp tự xưng là “tiểu vương”, Minh Lan Nhược cảm thấy buồn cười, Thương Kiều đúng thật là một nhân vật tàn nhẫn, khiến cho cả Thượng Quan Vũ và Thượng Quan Hoành Nghiệp phải khiếp sợ.
Kiều Viêm thấy Thượng Quan Hoành Nghiệp tỏ ra “Biết điều”, tâm trạng cũng không tồi, mở hộp điểm tâm trên bàn ra: “Tiểu nương nương, Vương gia, mời dùng chút điểm tâm.”
Minh Lan Nhược nhìn hắn, người này lại hào phóng như vậy, thật đúng là mặt trời mọc từ hướng Tây.
Không phải hắn hạ độc vào điểm tâm để hại Thượng Quan Hoành Nghiệp đấy chứ?
Trong lòng nàng lo lắng.
Hộp điểm tâm làm bằng gạo nếp được bày biện tinh xảo, từng viên tròn trịa mềm mại và đẹp mắt, mùi thơm nức mũi.
Những món này ở Kinh Thành chẳng có gì đặc biệt nhưng ở Đông Bắc Cương thì quả là món ăn hiếm có.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng đã nhiều ngày không được ăn, hành động này của Kiều Viêm khá “Biết điều”, đang định duỗi tay lấy một cái, biểu thị mình hạ thấp thân phận tôn quý vì tôn trọng và nể tình.
Ai biết, Minh Lan Nhược đột nhiên đưa tay “Bốp!” đè lại tay hắn, kéo hộp điểm tâm đến trước mặt nàng.
Thượng Quan Hoành Nghiệp duỗi tay vào không khí, cảm thấy bực bội trừng mắt nhìn Minh Lan Nhược: “Nàng làm gì vậy?”
Minh Lan Nhược nhàn nhạt đáp: “Trên người điện hạ có vết thương, ăn điểm tâm gạo nếp sẽ khó tiêu hóa, tốt hơn là không nên ăn bừa.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn nàng có vẻ giống như đang quan tâm mình, cảm thấy ấm áp trong lòng,
Nhưng trên mặt hắn ta vẫn cố tỏ ra lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, không cho ăn thì thôi, bản vương thấy là nàng keo kiệt thôi!”
Minh Lan Nhược mặc kệ hắn ta không biết tốt xấu, nàng cầm hộp đồ ăn đứng dậy: “Ta đi trước. Nếu bệnh tình có thay đổi thì kêu Lăng Ba tới thông báo cho ta.”
Nói xong, nàng liếc nhìn Kiều Viêm: “Đi thôi.”
Kiều Viêm híp con ngươi, mỉm cười: “Đúng vậy.”
Nhìn theo Minh Lan Nhược và Kiều Viêm rời đi, tâm trạng Thượng Quan Hoành Nghiệp không biết vì sao lại chùng xuống.
Không hiểu vì sao, hắn ta cảm thấy khó chịu khi thấy Kiều Viêm và Minh Lan Nhược thân thiết đứng ở gần nhau, dù Kiều Viêm chỉ là một thái giám!
…
Rời khỏi phòng Thượng Quan Hoành Nghiệp, Minh Lan Nhược cầm hộp đồ ăn đi về phòng mình, Kiều Viêm đi theo sau nàng.
Minh Lan Nhược cảm thấy ánh mắt hắn như kim chích vào lưng mình.
Nàng không tự chủ được dừng lại bước chân, nhẹ giọng nói: “Điểm tâm kia…”
“Tiểu nương nương sợ ta hạ độc trong điểm tâm, hại chết Tần Vương điện hạ phải không?” Kiều Viêm đột nhiên lên tiếng.
Minh Lan Nhược dừng một chút, đúng là nàng nghĩ như vậy.
Nàng ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Cũng không phải… Kiều Viêm, ngươi là người bình tĩnh, xúc động không tốt, Thượng Quan Hoành Nghiệp còn hữu dụng.”
Kiều Viêm nhàn nhạt nói: “Tiểu nương nương đột nhiên quan tâm Tần Vương điện hạ, lại trị thương cho hắn ta, lại lo lắng thuộc hạ sẽ độc chết hắn ta, là bởi vì ngài và hắn ta đã từng chịu hoạn nạn ở trong tay Đường Bích Quân, cho nên trong lòng sinh ra không nỡ?”
Minh Lan Nhược: “Cũng không phải…”
Kiều Viêm cười nhạo một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo sau lớp mặt nạ: “Là thuộc hạ không biết điều, sớm biết tiểu nương nương tới thì thuộc hạ đã không tới, để tiểu nương nương nhận định thuộc hạ cầm điểm tâm đến hại phu quân của ngài.”
Nói xong, cũng không đợi Minh Lan Nhược nói chuyện, xoay người lướt qua nàng về phòng trước.
Minh Lan Nhược yên lặng nhìn theo bóng dáng hắn, biểu tình quái dị nói thầm.
Thôi được rồi, vị Gia này thay đổi thân phận, cách phát giận cũng sửa lại, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Hắn há mồm ngậm miệng một chuỗi lời nói luôn mang theo gai nhọn và chua ngoa, thật là…
Có thể làm sao bây giờ? Phải dỗ thôi!
“Kiều muội muội” tức giận “Minh ca ca” như nàng, tất nhiên phải dỗ dành nha.
Nàng đuổi theo bước vào, đóng cửa lại, nhìn thấy Kiều Viêm đã mở hộp đồ ăn ra, đứng bên chậu nước rửa tay.
Thấy nàng tiến vào, hắn không có biểu tình gì, ngồi xuống, cầm một khối điểm tâm gạo nếp, ưu nhã mà ăn.
Minh Lan Nhược cảm thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình hiện lên một chút xấu hổ. Hắn đang dùng hành động đánh mặt nàng, điểm tâm này không có độc, là nàng lòng dạ tiểu nhân!
Minh Lan Nhược cân nhắc một hồi, lặng lẽ ngước mắt nhìn hắn: “Có mệt hay không, ta giúp ngươi cởi mặt nạ ra nhé?”
Chờ khi hắn bỏ mặt nạ, nàng sẽ dùng giọng nói mềm mại hơn, gọi hắn là tiểu cữu cữu, mỗi lần hắn nghe nàng gọi như vậy sẽ luôn mềm lòng, hy vọng hắn sẽ nguôi giận.
Nhưng khi nàng vừa đưa tay định chạm vào mặt nạ đối phương, đã bị hắn nhẹ nhàng giữ lại.
Kiều Viêm đạm mạc nói: “Thuộc hạ không dám làm phiền tiểu nương nương.”
Minh Lan Nhược nhìn hắn không chịu tháo mặt nạ, rõ ràng không muốn dùng thân phận Thương Kiều nói chuyện với nàng.
Ánh mắt nàng loé lên, cũng đi rửa tay rồi ngồi xuống bên bàn, duỗi tay cầm điểm tâm ăn: “Điểm tâm này ngon thật, Kiều Viêm, ngươi mua ở đâu vậy?”
Kiều Viêm thẳng thừng dịch hộp điểm tâm ra, lạnh lùng nói: “Thuộc hạ không dám để tiểu nương nương ăn loại điểm tâm này, nó được nhặt từ đống rác bên ngoài.”
Minh Lan Nhược không lấy được điểm tâm: “…”
Thôi được rồi, ‘Kiều muội muội’ vẫn còn tức giận.
Nhìn Kiều Viêm nghiêng người không phản ứng với nàng, hàm dưới xinh đẹp của nàng căng chặt.
Minh Lan Nhược xoay chuyển tròng mắt, nhìn miếng điểm tâm cắn dở trong tay hắn, đột nhiên đứng dậy tiến lại gần, trực tiếp lấy điểm tâm trong tay hắn cho vào miệng mình.
“Không có độc, không dơ, điểm tâm của Kiều Viêm ăn ngon nhất, ngươi biết hắn ta không phải phu quân của ta!”
Nàng nhẹ giộng tiến lại bên cạnh hắn, đôi tay mềm mại bám vào bờ vai và cánh tay rắn chắc của hắn.
Tay Kiều Viêm dừng lại, khi nàng cắn điểm tâm, khoang miệng mềm mại của nàng vô tình cắn vào đầu ngón tay hắn, đầu lưỡi nàng lướt qua khiến hắn cảm thấy ướt át.
Hắn không tự chủ siết chặt đầu ngón tay, đôi mắt híp lại, liếc nhìn nàng: “Tiểu nương nương làm gì vậy?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất