Minh Lan Nhược - FULL

Thượng Quan Vũ cười lên rồi thô bạo túm búi tóc của nàng ta khiến Minh Nguyệt Oánh đau tới mức cả người run lên: “Muốn được sủng hạnh thì hãy bày ra thành ý của nữ nhi Minh gia đi…”
Có gì phù hợp hơn để làm nơi trút giận so với Thái Tử Phi của Minh gia cao quý đây?
Nghe thấy tiếng nói chuyện qua lại của người đến người đi trên đường phố, Minh Nguyệt Oánh biết đây là Thái Tử cố ý lựa chọn làm nhục nàng ta ở đây.
Nàng ta cố nhịn khuất nhục, nhắm mắt lại bắt đầu cởi y phục.
Thượng Quan Vũ nhìn nước mắt trên mặt Minh Nguyệt Oánh, hắn ta liếm đôi môi khô khốc nhưng trong mắt lại là lạnh băng và âm ngoan.
Minh Lan Nhược, rồi cũng sẽ có một ngày ngươi phải quỳ gối cúi đầu xưng thần trước mặt ta!

Một canh giờ sau.
Một chiếc xe ngựa to rộng không ngừng vòng quanh đường cái cuối cùng dừng ở trước cửa Hộ bộ.
Thượng Quan Vũ thần thanh khí sảng thay một thân y phục khác bước xuống xe ngựa, vẫn là Thái tử ôn tồn lễ độ như cũ kia được Hộ bộ Thượng thư cung kính đón vào Hộ bộ.
Hạnh Nhân nhìn xe ngựa lặng yên không một tiếng động thì vừa sai phu xe đánh xe ngựa vừa chần chờ rồi run rẩy xốc mành xe ngựa lên.
Nàng ta liếc mắt một cái đã thấy một bóng người tuyết trắng đang chật vật cuộn tròn người lại, khắp cơ thể đầy rẫy những dấu vết dơ bẩn và xanh tím.
Hạnh Nhân nước mắt giàn giụa quen cửa quen nẻo tiến lên cầm y phục bao bọc tiểu thư nhà mình, lại rót nước ấm đưa tới bên môi nàng ta: “Nương nương…Nương nương mau uống chút nước đi…Người có khỏe không?”
Thái Tử vốn dĩ không hề coi tiểu thư là người, cố ý coi tiểu thư như kỹ nữ rồi ép nàng ta uống mấy loại dược bỉ ổi đó, luôn tìm đủ mọi cách giày xéo để thỏa mãn thú vui phát tiết của hắn ta.
Minh Nguyệt oánh cố gắng chống người dậy uống nước ấm trong tay nàng ta để giảm bớt dược tính chưa tan và khó chịu trong người, mất tiếng thấp giọng hỏi: “Tên súc sinh Thượng Quan Vũ kia đi rồi sao?”
“Đi rồi, tới Hộ Bộ!” Hạnh Nhân thống hận đáp.
Thái Tử đúng là một tên mặt người dạ thú! Loại người như hắn ta sao có thể lên làm Hoàng đế được?
Đáy mắt Minh Nguyệt Oánh hiện lên hận ý lạnh lẽo, cắn môi nói: “Đợi lát nữa nghĩ cách đổi xe ngựa khác tới Phi Hạc Lâu!”
“Nhưng những vết thương trên người ngài cần được xử lý sớm.” Hạnh Nhân lo lắng không thôi.
Khuôn mặt Minh Nguyệt Oánh tái nhợt, bắt đầu run rẩy mặc lại y phục, cắn răng nói: “Ta đã quen rồi, khôn chết được, tiểu thư Từ Tú Dật vẫn còn đang chờ ta ở Phi Hạc Lâu, ta có tin tức trọng yếu muốn nhờ nàng ta truyền cho trưởng tỷ.”
Tránh để bị Thượng Quan Vũ phát hiện nên trước giờ nàng ta chưa từng âm thầm gặp mặt với Từ Tú Dật.
Hôm nay chính là một cơ hội tốt!
Hạnh Nhân đành gật đầu rồi yên lặng thở dài.
Không biết từ khi nào Nhị tiểu thư bắt đầu không gọi thẳng tên húy của Đại tiểu thư nữa mà lại xưng Đại tiểu thư làm trưởng tỷ.
Từ sau khi Nhị tiểu thư hãm hại Đại tiểu thư không thành, hai người đã hoàn toàn xé rách mặt nhau, gần như không hề gọi Đại tiểu thư là trưởng tỷ nữa.
Như vậy hiện giờ là…Vẫn còn cơ hội sao?
Hy vọng Đại tiểu thư…Mau chóng trở về đi, Đại tiểu thư thông minh lợi hại như vậy, nàng ta có quỳ xuống cũng muốn cầu xin Đại tiểu thư giúp tiểu thư nhà mình thoát khỏi ma trảo của Thái tử!
Phi Hạc Lâu
Từ Tú Dật đang ở trong phòng bao, yên tĩnh chờ đợi người liên lạc thần bí xuất hiện.
Minh tỷ tỷ không nói cho nàng ta biết đối phương là ai nhưng nói nếu đối phương cần sẽ liên lạc với nàng ta, thỉnh cầu mình bảo đảm an toàn và trợ giúp cần thiết cho đối phương.
Cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa ba dài hai ngắn.
Từ Tú Dật vội lách mình đến cạnh cửa, thấp giọng nói: “Quân không thấy nước sông Hoàng Hà dâng lên trời.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng nữ tử chần chờ một chút… rầu rĩ nhỏ giọng nói: “Cóc ba chân khó tìm, nam nhân hai chân chạy khắp nơi…”
Từ Tú Dật suýt chút nữa cười ra tiếng, ám hiệu chống lại.
Cũng may mà Minh tỷ tỷ nghĩ ra ám hiệu “thoát tục” mà “chuẩn xác” như thế, người bình thường căn bản không nghĩ tới.
Cửa vừa mở ra, thấy một nữ tử mặc áo choàng lách mình đi vào.
Đợi nàng cởi áo choàng, Từ Tú Dật chăm chú nhìn, đồng tử chấn động: “Thái… Thái tử… Thái tử phi nương nương?”
Minh Nguyệt Oánh cởi áo choàng, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nàng ta khẽ gật đầu: “Là ta.”
Từ Tú Dật kịp phản ứng, mới định hành lễ, lại bị Minh Nguyệt Oánh nâng cổ tay: “Nơi này không có Thái tử phi, chỉ có nhị tiểu thư Minh gia.”
Ám chỉ mờ mịt như thế, Từ Tú Dật hiểu ngay, nàng ta nhìn Minh Nguyệt Oánh, thần sắc có chút phức tạp: “Ngài hôm nay là…”
Nàng ta có thế nào cũng không ngờ tới, người đưa tin của Minh tỷ tỷ trong cung lại là Thái tử phi nương nương.
Nàng ta nhớ rõ Thái tử phi bởi vì ám toán Minh tỷ tỷ thất bại nên mới bị cấm.
Minh Nguyệt Oánh biết vì sao trông Từ Tú Dật lại cổ quái như thế.
Nàng ta bất đắc dĩ mà chua xót kéo khóe môi: “Chỗ ta có một phong thư quan trọng, phiền Từ tiểu thư đưa cho trưởng tỷ, tuyệt đối phải cẩn thận.”
Từ Tú Dật tiếp nhận thư nàng ta đưa tới, cũng không xem nội dung, cẩn thận cất vào ống tay áo: “Vâng, ngài yên tâm.”
Nàng ta trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy trên cổ Minh Nguyệt Oánh bầm tím, khóe mắt run rẩy một cái, bỗng nhiên hỏi: “Ngài có gì cần ta giúp không?”
Minh Nguyệt Oánh nhẹ nhàng lắc đầu: “Trưởng tỷ từng nói, mỗi người chúng ta có nhiệm vụ chiến trường của riêng mình, hiện tại chiến trường của ta, ngươi không giúp được ta, ta sẽ tùy cơ hành sự.”
Trước kia nàng ta quá ngu xuẩn, quá hồ đồ nhưng hôm nay, nàng ta muốn kiếm cho mình một cái mạng mới, tiền đồ mới một lần nữa.
Từ Tú Dật gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Nhị tiểu thư đi cẩn thận, nếu có gì cần, phái người truyền tin cho ta.”
Minh Nguyệt Oánh gật đầu, đeo lại áo choàng xoay người rời đi.
Từ Tú Dật nhìn bóng lưng của nàng ta, đáy lòng thở dài thật sâu.
Tuy rằng nàng ta trong khuê phòng nhưng từ lần trước cùng Minh tỷ tỷ đến chợ đen, biết được một mặt đen tối nhất trong cuộc sống.
Nàng ta bức mình đi đọc chút sách đặc biệt, có thêm nhiều hiểu biết đối với chuyện nam nữ, cũng càng chán ghét hôn nhân gả cưới.
Nhìn Thái tử phi bây giờ, tài nữ đã từng vang danh kinh thành, lại bị chà đạp thành cái dạng gì trong tay Thái tử…
“Vì sao sau khi nữ tử gả đi, thân bất do kỷ, ngay cả mạng cũng không phải của mình.” Nàng ta thì thào tự nói.
Nhưng nô tỳ đi theo bên cạnh nàng ta cũng chỉ có thể im lặng không nói.

Ads
';
Advertisement