Minh Lan Nhược nhìn chóp tai trắng như ngọc của hắn đang đỏ bừng, trong lòng có chút buồn cười, cũng có chút mềm lòng.
Nam nhân này thực sự là một người cực kỳ mâu thuẫn.
Rõ ràng hắn rất giỏi “đối thực” và trêu chọc hơn bất kỳ một ai khác nhưng hắn vẫn cảm thấy ngại ngùng vì nàng chủ động đan ngón tay hai người vào nhau.
Không biết nên gọi hắn là ác quỷ sa đọa hay đáng yêu đơn thuần nữa…
Đi bộ khoảng bốn năm canh giờ, dọc đường nghỉ ngơi hai ba lần, mật đạo dần trở nên rộng rãi hơn.
Đoàn xe phía trước đột nhiên dừng lại.
“Chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sắp rời khỏi mật đạo!” Phía trước đột nhiên có người ra lệnh.
Minh Lan Nhược đi bộ đã rất mệt mỏi rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi lại cảm thấy sảng khoái hơn hẳn.
Một lúc sau, khi sợi dây thòng lọng đung đưa, cánh cửa của lối đi bí mật kêu “kẽo kẹt, kẽo kẹt” rồi dần mở ra.
Mọi người đẩy một hàng dài hơn trăm chiếc xe ngựa rồi bước ra ngoài.
Minh Lan Nhược nheo mắt lại, ánh nắng ban mai và không khí trong lành của rừng cây thi nhau ùa vào.
Nàng nheo mắt thoải mái.
Trần Ninh đột nhiên đi tới, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, Đường Tri Phủ đã sai người truyền tin, chúng ta sắp tiến vào sơn trại, nên cẩn thận, đừng tùy tiện nói chuyện.”
Minh Lan Nhược và Kiều Viêm nhìn nhau một cái, ai cũng biết Đường Tri Phủ có ý gì…
Giọng nói của họ khác với giọng của người dân địa phương.
Không lâu sau, đoàn xe lại bắt đầu di chuyển và hướng lên núi.
Trên đường đi, Minh Lan Nhược phát hiện ra rằng Kiều Viêm luôn quan sát cẩn thận các địa hình khác nhau trên ngọn núi mà hắn đi qua.
“Sao thế, có vấn đề gì sao?” Nàng bất động thanh sắc mà nhỏ giọng hỏi.
Kiều Viêm hơi nheo mắt lại: “Núi rừng ở đây không phải tự nhiên mà có, giống như đảo ở giữa hồ vậy, rất nhiều cây trồng được trồng bằng phương pháp kì môn độn giáp.”
Nếu không có người dẫn đường thì rất dễ bị lạc ở đây, giống như gặp phải “quỷ đánh tường” vây. Không bao giờ thoát ra được.
Để làm hài lòng Minh Đế hắn đã học luyện đan tu trận, đối với huyền học của Đạo gia có những nghiên cứu rất sâu rộng. Tương truyền, kỳ môn độn giáp là do tể tướng được hoàng đế phong sáng lập nên.
“Nếu ta đoán không lầm, ở Cố Gia Trại có một người tài giỏi, giỏi bố trí trận pháp, hắn ta đã bố trí trận pháp ở hòn đảo giữa hồ và ở đây. Thật đáng tiếc khi một người có tài như vậy lại biến thành một tên thổ phỉ.”
Kiều Viêm bình tĩnh nói, dường như có chút tiếc nuối.
Trong mắt Minh Lan Nhược hiện lên vẻ lạnh lùng nhưng điều mà nàng đang nghĩ trong lòng lại là những người đã từng thuộc cao tầng của Xích Huyết Quân này không thể giữ lại một ai cả.
Không sợ kẻ ngu làm điều ác, chỉ sợ người có tài làm điều ác.
Loại cao thủ này đã mất lương tâm, gây họa cho thiên hạ, gây hại còn nhiều hơn so với người thường.
Phụ thân của nàng và những người khác đột nhiên biến mất vào thời điểm đó, e rằng họ đã bước vào bẫy hình do cao thủ giăng ra!
Sau khi leo đường núi khoảng một giờ, cuối cùng họ cũng đã đến được Cố Gia Trại!
Minh Lan Nhược nhìn những khối đá khổng lồ cao ngất và những khúc gỗ hàng trăm năm tuổi được xếp thành công trình để phòng thủ. Nàng bàng hoàng và… Cảm thấy cả người khó chịu!
Vốn tưởng rằng phủ Đường Tri Phủ đã rất hoành tráng rồi, cho đến khi nhìn thấy Cố Gia Trại!
Nàng và Trần Ninh nhìn nhau, thấy trong mắt nhau hiện lên vẻ phức tạp…
Đây nào phải một sơn trại, mà rõ ràng là một thành trì khổng lồ được xây dựng trên núi!
Dù sao thì Cố Gia Trại cũng đến từ Xích Huyết Quân!
Họ hộ tống hàng trăm chiếc xe ngựa tiến vào. Minh Lan Nhược nhìn mà ngạc nhiên, còn cảm xúc của nàng thì lẫn lộn.
Thành trì rất trật tự, đã vậy còn có cả chợ, nam nữ đang thực hiện nhiệm vụ, có rất nhiều nam nhân cường tráng đi tuần tra vũ trang hoặc binh lính vũ trang.
Bởi vì họ thậm chí còn mặc khôi giáp mỏng thống nhất màu xanh lam, trông họ giống như những người lính trong pháo đài vũ trang vậy.
Việc quản lý theo hướng quân sự hóa rất kỹ lưỡng.
Minh Lan Nhược sửng sốt, dường như nàng có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Xích Huyết Quân vào thời kỳ hoàng kim.
Trong lòng nàng có nhiều cảm xúc lẫn lộn, cúi đầu xuống, lặng lẽ đi theo những người hộ tống lương thảo, vàng bạc về kho.
Trần Ninh cũng làm theo kế hoạch trước đó của mình và âm thầm ghi nhớ địa hình mà mình nhìn thấy.
Kiều Viêm thờ ơ nhìn mọi thứ, đã vậy còn hơi hứng thú một chút.
Sau khi đến kho hàng và bắt đầu dỡ hàng xuống, đã có người bước ra chào hỏi Đường Tri Phủ ngay sau đó.
“Đường thúc thúc, phụ thân của ta nghe nói lần này người đích thân hộ tống đồ lại đây, nên hôm nay đã đặc biệt sắp xếp một bữa tiệc, điệt nhi mời người tới dùng bữa!”
Một giọng nam hơi tục tằng vang lên.
Minh Lan Nhược đứng cách đó không xa, giả vờ giúp đỡ dỡ hàng, lặng lẽ nhìn thoáng qua. Đã thấy ngay có hai người nam nhân cao lớn đích thân ra chào hỏi Đường Tri Phủ.
Đường Tri Phủ lập tức nở nụ cười hòa ái bước lên đón người nọ, vỗ vỗ vai nam nhân cao lớn: “Cố Đại, phụ thân của ngươi cũng thật là, mới sáng sớm thì ta có thể ăn được gì cơ chứ!”
Nam nhân đứng bên cạnh Cố Đại cười nói: “Đường thúc thúc, phụ thân của ta biết sáng sớm thúc không được ăn đồ nhiều dầu mỡ nên đã đặc biệt yêu cầu đầu bếp nổi tiếng người Giang Nam dọn một bàn toàn điểm tâm của Giang Nam đó. Không phải thúc thích đồ ngọt nhất sao?”
Dường như Đường Tri Phủ rất có hứng thú: “Ồ, vậy là ta có phúc ăn rồi, Cố Nhị, dẫn đường đi!”
Trước mặt hai người trẻ tuổi kia, Đường Tri Phủ dường như đã hoàn toàn rũ bỏ giọng quan của mình và trở nên cực kỳ bình dân.
Minh Lan Nhược nhìn kỹ hơn, Cố Đại trông già hơn, gần ba mươi tuổi, đôi mắt hẹp và khuôn mặt rộng, đó là gương mặt điển hình của nam nhân Đông Bắc Cương.
Mặt khác, người nam nhân tên Cố Nhị bên cạnh mới khoảng hai mươi tuổi, tuy cũng có đôi mắt hẹp nhưng lại có chiếc mũi cao, tuấn tú tinh tế, đã vậy còn mặc áo choàng của thư sinh nữa.
Không biết có khi còn tưởng là một thiếu gia tiểu bạch kiểm nhà ai chạy đến cơ, điều này khiến Minh Lan Nhược có cảm giác hắn ta khá giống thư sinh Ẩn.
Nhìn thoáng qua có thể biết: đây không phải là con của cùng một mẫu thân.
Nhưng mối quan hệ huynh đệ có vẻ tốt.
“Đường thúc phụ, xin mời, mẫu thân của ta cũng đang chuẩn bị trà Minh Tiền Long Tỉnh mà thúc thích đó. Những năm gần đây thời tiết xấu nên loại trà Minh Tiền này khó lắm mới kiếm được.” Cố Nhị cười nói.
Nhưng ánh mắt của hắn ta đột nhiên liếc qua, dường như phát hiện có người đang đánh giá mình!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất