Minh Lan Nhược dù lễ phép nhưng không giấu được vẻ lạnh lùng: “Ta biết có một số đồng liêu sau lưng chê bai ta còn trẻ, trông giống nữ nhân, chỉ là không ngờ Nhị thiếu gia cũng có thành kiến với ta!”
Cố Văn Uyên bị phản bác, chỉ biết khẽ ho một tiếng: “Tiểu Kiều đừng đùa, làm sao ta lại xem thường Tiểu Kiều được? Chỉ là cảm thấy ngươi có chút quen mắt thôi.”
Trong lòng Minh Lan Nhược giật mình, khi ngẩng lên nhìn Cố Văn Uyên, chỉ thấy hắn ta mỉm cười và dẫn nàng đi xem những thứ khác trong sơn trại.
Minh Lan Nhược cũng nhận ra đây không phải là thời điểm thích hợp để hỏi nên kiên nhẫn theo Cố Văn Uyên đi dạo và xem xét xung quanh.
Và lúc này, trong phòng của Minh Lan Nhược.
Một bóng hình thon thả bước ra từ bồn tắm, cơ thể thon dài và quyến rũ đang ướt sũng được quấn hờ hững trong một chiếc áo choàng.
Tiểu Tề Tử hầu hạ ở bên cạnh lấy khăn lau tóc cho hắn: “Thưa chủ nhân, dù đã là tháng sáu nhưng năm nay thời tiết có vẻ bất thường, vẫn chưa ấm hẳn. Ngài cứ ngâm nước lạnh như vậy không tốt đâu.”
Kiều Viêm, không, Thương Kiều lạnh lùng nói: “Ta biết rồi.”
Nhưng hiện tại tình huống đặc biệt, hắn chỉ có thể dựa vào phương pháp này để làm cơ thể bình tĩnh lại.
Tiểu Tề Tử vừa hầu hạ vừa khuyên nhủ: “Hay là ngài thử nói với Minh đại tiểu thư, chắc chắn nàng có cách, có thể dùng thuốc hoặc châm cứu để điều chỉnh tình trạng cũng được.”
Sức khỏe của chủ nhân có thể khôi phục đương nhiên là chuyện tốt nhưng hai ngày nay hắn ta thấy Tâm Tú và Giác Tú có gì đó không ổn.
Làm gì có ai dễ bị kích thích đến vậy, chỉ cần nắm tay tiểu nương nương một chút thôi mà phản ứng đã lớn như vậy, rõ ràng là tình trạng bệnh của chủ nhân có vấn đề!
Chủ nhân sức khỏe không tốt, hiện nay họ đang ở trong tình thế nguy hiểm đối đầu với kẻ thù, đó thực sự là một vấn đề lớn.
Thương Kiều ngồi trước gương đồng, gương mặt trong gương hiện lên vẻ nghiêm nghị và quyến rũ. Hắn bắt đầu lấy dụng cụ để thay đổi dung mạo một cách tinh tế: “Không cần, ta có kế hoạch riêng!”
Trước khi lên đường, Đường lão đã đặc biệt khám cho hắn, cho biết rằng sức khỏe của hắn đã được tiểu nha đầu điều chỉnh khá tốt. Tuy nhiên, khi bệnh gần khỏi sẽ dẫn đến tình trạng cơ thể phản ứng cực đoan.
Có vẻ như tình trạng hiện tại giống với điều mà Đường lão đã nói, khí huyết dễ bị sôi trào, đứng dậy không vững.
Nếu cố gắng dùng châm cứu và thuốc để đảo ngược tình trạng hiện tại, thì sau này có thể phải mất thêm vài năm để hoàn toàn phục hồi.
Hắn không phải không nhận ra, tiểu nha đầu đã có nhi tử rồi, nên nàng mới không vội vàng chữa trị cho hắn.
Nhưng nếu hắn đã biết mình sẽ hồi phục hoàn toàn và có hy vọng trở lại như nam nhân bình thường, làm sao có thể để kéo dài thêm vài năm nữa?
Hắn còn muốn nàng sinh thêm vài đứa con nữa.
Tiểu Tề Tử thấy chủ nhân không thay đổi quyết định, chỉ biết thở dài: “Ngài có muốn đổi phòng với Cảnh Minh để ở cùng với Trần Ninh không?”
Dù đổi phòng sẽ khiến cho hắn ta và Tâm Tú, Giác Tú khó đến gần hầu hạ nhưng vẫn tốt hơn là chủ nhân thường xuyên tắm nước lạnh như bây giờ.
Trong khi đang nói chuyện, Thương Kiều đã đeo xong mặt nạ da người của “Kiều Viêm,” khí thế nghiêm nghị và âm lãnh giữa hai đuôi lông mày cũng dịu xuống.
Hắn vuốt lại tóc mai, chỉnh sửa lại y phục, ngay cả giọng nói và cách nói cũng biến thành vẻ lạnh nhạt của Kiều Viêm: “Ta sẽ suy nghĩ về điều đó. Các ngươi hãy cẩn thận, đừng bám quá gần, chú ý an toàn.”
Lần này thâm nhập vào doanh trại của kẻ địch, số lượng ám vệ có thể theo sát hắn không nhiều. Họ còn phải ở bên cạnh hắn, một chút sơ suất có thể dẫn đến nguy hiểm.
Tiểu Tề Tử gật đầu: “Vâng.”
Những người có thể theo sát chủ nhân như vậy, kỹ năng khinh công và khả năng ẩn thân của họ thuộc hàng đầu.
Trong khi nói, Tâm Tú đột nhiên xuất hiện một cách yên lặng, quỳ xuống: “Thưa chủ nhân, vừa rồi Giác Tú báo rằng Cố Văn Uyên vẫn luôn theo sát Minh Phi nương nương, hiện tại chuẩn bị cùng nhau dùng bữa trưa.”
Vừa nghe xong, ánh mắt Kiều Viêm trở nên lạnh lùng: “Cố Văn Uyên… có phải đã phát hiện ra điều gì không?”
Tâm Tú suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước đây khi chúng ta cử người theo dõi tình hình sơn trại, Cố Văn Uyên từng dẫn người đến phủ của Đường Tri phủ để chúc mừng sinh thần.”
Kiều Viêm híp mắt lại, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn đặc trưng của Thương Kiều.
Có nghĩa là Cố Văn Uyên có thể đã gặp tiểu nương nương tại bữa tiệc sinh thần? Hiện tại, hắn ta đang nghi ngờ về thân phận thực sự của tiểu nương nương?
Nhưng…
Chính hắn đã tự tay dịch dung cho tiểu nương nương.
Minh Lan Nhược chưa học cách kiểm soát cơ mặt, nếu đeo mặt nạ toàn mặt, sẽ khiến biểu cảm của nàng trở nên cứng nhắc và không tự nhiên, dễ dàng lộ ra sơ hở.
Vì vậy, việc dịch dung cho Minh Lan Nhược được thực hiện trên diện mạo ban đầu của nàng, điều chỉnh một chút mà vẫn giữ lại một phần nét đặc trưng nhưng không ảnh hưởng đến hiệu quả của việc dịch dung.
Việc Thượng Quan Hoành Nghiệp ở khoảng cách gần mà không nhận ra tiểu nương nương ngay lập tức đã chứng tỏ rằng kỹ thuật dịch dung của hắn đã thành công.
Vì vậy, Cố Văn Uyên chỉ nhìn thấy tiểu nương nương từ xa tại bữa tiệc sinh thần thì không thể nào nhận ra lớp dịch dung được.
Cố Văn Uyên tự nhiên tỏ ra thân cận như vậy chắc chắn có âm mưu hoặc ý đồ không tốt!
Kiều Viêm biểu hiện khó lường, đột nhiên lạnh lùng nói: “Đi thôi, đã đến lúc tìm “đệ đệ” của ta rồi.”
Trong khi Kiều Viêm đi tìm Minh Lan Nhược.
Nàng đã ngồi trong một phòng riêng của tửu lâu, ăn trưa cùng Cố Văn Uyên và đã dùng một chút rượu trái cây từ trên núi.
Ánh mắt Cố Văn Uyên như có như không dạo quanh mặt nàng.
Đôi mắt Minh Lan Nhược cúi đầu xuống hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn, nàng quyết định ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn ta, nhàn nhạt nói: “Ta có một câu hỏi.”
“Tiểu Kiểu làm sao vậy?” Cố Văn Uyên mỉm cười hỏi.
Minh Lan Nhược nhíu mày, mặt dường như đang thành tâm xin chỉ giáo.
“Ta chỉ là một thị vệ bình thường nhưng từ lần đầu tiên Cố nhị thiếu gia gặp ta đã luôn nhìn chằm chằm vào ta, thật đáng sợ. Ta không biết mình có làm gì đắc tội với Cố nhị thiếu gia không, liệu Cố nhị thiếu gia có định giết ta không?”
Câu hỏi thẳng thắn như thế khiến Cố Văn Uyên ngẩn ra, không ngờ nàng lại “thẳng thắn” đến như vậy.
Hắn ta nở nụ cười, nói: “Làm sao ta nỡ giết ngươi chứ, chỉ là thấy Tiểu Kiều hơi giống một người mà thôi.”
Minh Lan Nhược nhướn mày hỏi: “Giống ai?”
Cố Văn Uyên đã nói câu này lần thứ hai, nàng phải nhân cơ hội hỏi cho rõ ràng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất