Minh Lan Nhược - FULL

Nàng ấy nhìn không vừa mắt phần “ăn trong móc ngoài” này của Trần Ninh đã lâu!
Người Xích Huyết biết chuyện của Đại tiểu thư và Thiên Tuế gia, không thể không gây phiền toái cho Đại tiểu thư!
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Ta chỉ để cho đám Vương ma ma biết thôi, để cho bọn họ đi điều tra Thiên Tuế gia, đây cũng là vì tốt cho đại tiểu thư!”
Huống chi hắn ta chỉ truyền qua tin tức một lần!
“Ta cảnh cáo ngươi, Trần Ninh, ngươi còn dám lén truyền chuyện riêng tư của đại tiểu thư và Thiên Tuế gia ra ngoài, ta thấy một lần đánh ngươi một lần, còn sẽ lột sạch ngươi treo ở trên cửa!” Cảnh Minh lạnh lùng nói.
Trên gương mặt tuấn tú của Trần Ninh hiện ra sự ảm đạm lạnh lẽo, hắn ta ẩn giấu mũi nhọn của mình, không có nghĩa là hắn ta nguyện ý nhẫn nại sự bắt nạt và kiêu ngạo của nàng ấy.
Hắn ta nở nụ cười nguy hiểm: “Ngươi lột sạch bao nhiêu nam nhân, ỷ vào thân thủ tốt của mình, chưa bao giờ chịu thiệt thòi trong tay nam nhân, đúng không?”
Giờ phút này khuôn mặt thanh niên trong trẻo nhưng lạnh lùng mật sắc đã nhiễm tà khí, lại khiến trong lòng Cảnh Minh nhảy dựng lên một nhịp.
Nàng ấy cảnh giác trừng mắt nhìn hắn ta: “Ngươi muốn làm gì?”
Trần Ninh ngả ngớn nhếch khóe môi: “Yên tâm, dù sao cũng không phải làm ngươi, chẳng qua là dạy ngươi một bài học mà thôi, ngươi cũng không muốn lập gia đình, không quan trọng bị ai nhìn thấu không phải sao?”
Nói xong, hắn ta đột nhiên đưa tay ôm lấy thắt lưng Cảnh Minh thô bạo kéo một cái.
Xé rách một tiếng, lúc này đây, đến lượt y phục của Cảnh Minh bị xé rách thành mảnh vải vụn trong lòng bàn tay hắn ta.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Minh đỏ bừng, hung ác trừng hắn ta: “Ngươi dám!”
“Chậc, không nhìn ra, không tệ.” Trần Ninh híp đôi mắt hẹp dài mỉm cười, đánh giá nữ hài tử dưới thân chỉ mặc yếm trắng nõn mềm mại.
Đầu óc Cảnh Minh trống rỗng, không biết là tức giận hay hận, nặn từng chữ ra từ kẽ răng: “Trần Ninh, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Chắc chắn rồi! Tuyệt đối sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần!
Trần Ninh lạnh lùng nhìn nữ hài tử bị mình đè dưới người, đầu ngón tay móc dây đeo yếm của nàng ấy:
“Ngươi lại mạnh miệng, có tin hôm nay ta lột sạch ngươi treo ở trong phòng cả đêm hay không!”
Cảnh Minh ra sức vươn bàn tay mềm mại, run rẩy giữ chặt cổ tay hắn ta, đặt tay hắn ta lên yếm ngực mình.
Nàng tàn nhẫn cười khẩy…
“Hôm nay mẹ nó ngươi mà không lột sạch ta treo trong phòng, ngươi chính là tôn tử của ta!”
Trần Ninh: “…”
Thật đúng là kẻ tàn nhẫn!
Tà hỏa trong lòng hắn ta cũng bị bốc lên!
Hắn ta cũng cười khẩy: “Ta lần đầu tiên nhìn thấy có người đưa ra loại “yêu cầu” này, ta thành toàn cho ngươi!”

Minh Lan Nhược đâu biết người một nhà “nội chiến”, nàng chỉ nghĩ, cảm thấy có điều không thích hợp.
Giữa Cảnh Minh và Trần Ninh hình như không có bất kỳ tình nhân mập mờ nào, sao lại… đột nhiên lăn lộn trên sàn nhà?
Hơn nữa còn là ở khu vực địch chiếm đóng nguy hiểm!
Họ có đánh nhau hay không?
Hơn nữa Trần Ninh đáng thương bị Cảnh Minh đè ở dưới người, cảm giác như là Cảnh Minh đang đơn phương đánh Trần Ninh.
Nàng càng nghĩ càng thấy không thích hợp, vội xoay người trở về, đến cửa Trần Ninh và Cảnh Minh.
Minh Lan Nhược hơi chần chừ, giơ tay đẩy cửa: “Cảnh Minh dừng tay!”
Lúc này đây, một màn đập vào mắt khiến đôi mắt nàng chấn động!
Lần này đổi thành Trần Ninh ở trên, Cảnh Minh ở dưới.
Hai người nổi tiếng giương cung bạt kiếm tới cực điểm, thế nhưng quần áo hai người rách rưới, thậm chí có thể nói tất cả đều bị xé nát, mặc cũng không khác gì không mặc.
Mấu chốt là…cái yếm của Cảnh Minh, vẫn còn trong tay Trần Ninh.
Vừa thấy nàng đi vào, hai người lại đồng loạt ngây ra.
Minh Lan Nhược im lặng một lúc, lại chuẩn bị lui ra ngoài: “Không đúng, ta cho rằng các ngươi đang đánh nhau, là ta sai rồi nhưng nơi này là doanh trại địch, vẫn nên… nhẫn một chút.”
Sắc mặt Trần Ninh lúc xanh lúc trắng, lý trí hồi phục, đưa tay cố gắng che thân thể Cảnh Minh: “Đại tiểu thư… ta…”
Lại để cho đại tiểu thư nhìn thấy hắn ta trông như thế này!
Đây là bị hiểu lầm ở trong doanh trại địch, còn muốn làm chuyện cẩu thả, về sau thật sự nói không rõ!
“Đại tiểu thư…” Cảnh Minh bỗng nhiên mềm nhũn vươn tay, muốn khoác lên cánh tay hắn ta, ngắt lời hắn ta.
Nhưng bởi vì trúng thuốc, tay nàng ấy không có khí lực gì, lại giống như vuốt ve, thoáng cái trượt từ cánh tay hắn ta đến tám khối cơ rắn chắc, chọc cho cả người Trần Ninh cứng đờ, có cảm giác khác.
Cảnh Minh hơi rầu rĩ nói: “Đại tiểu thư, chúng ta là đang luận bàn võ nghệ, là ta nhất định phải quấn lấy Trần Ninh luận bàn võ nghệ, không cẩn thận mới làm thành như vậy!”
Minh Lan Nhược nheo mắt nhìn Trần Ninh, lại nhìn Cảnh Minh, thản nhiên nói: “Các ngươi tự thu dọn đi, lúc nào muốn nói cho ta biết thì nói cho ta biết là được.”
Hiện tại nàng cũng không muốn truy cứu xem giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Nàng hiểu Cảnh Minh, thấy Cảnh Minh nguyện ý lên tiếng bảo vệ Trần Ninh, vậy chứng tỏ đây là mâu thuẫn nội bộ, còn không đến mức ảnh hưởng nhất trí đối ngoại.
Mọi thứ chờ khi bọn họ nguyện ý nói, nàng lại nghe, nàng tin tưởng Cảnh Minh, cũng tin tưởng Trần Ninh.
Dứt lời, nàng xoay người đi ra cửa trở về phòng mình.
Vừa vào cửa đã thấy Kiều Viêm đã khôi phục lại trạng thái bình thường, thay quần áo, ngồi bên cạnh Đường tri phủ.
Minh Lan Nhược nhướng mày: “Đường tri phủ, đại giá quang lâm, là có tin tức gì?”
Đường tri phủ ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Kiều công tử, có muốn cùng ta đi xem địa lao có thể giam giữ Quốc công gia không?”
Minh Lan Nhược nghe vậy, không dám tin nhìn ông ta: “Ngươi tìm được rồi? Không phải ngươi nói ngươi không xác định được phụ thân ta bị giam ở đâu sao?”
Đường tri phủ cười khổ: “Ta chỉ có thể đoán đại khái nhưng không xác định Đường Bích Quân có thật sự nhốt Quốc công gia ở đó hay không. Nhưng mà khả năng rất lớn.”
“Được! Đi, bây giờ chúng ta xuất phát đến địa lao!” Minh Lan Nhược mừng rỡ như điên, nàng vui mừng nhìn về phía Kiều Viêm.
Vị gia này thật sự là nói được làm được!
Nói Đường tri phủ giúp nàng tìm người, đêm nay sẽ có tin tức!

Ads
';
Advertisement