Minh Lan Nhược - FULL

Nàng biết rằng gã họ Trần này nhìn trông có vẻ dễ gần, nhưng thật ra trong lòng hắn ta rất kiêu ngạo. Đánh một trận mà hắn ta lại nhận nàng làm huynh đệ, coi như hắn ta cũng có mắt nhìn.
Đi khắp thiên hạ, lăn lộn giang hồ, quan trọng nhất là nghĩa khí và huynh đệ!
Nhưng hai người bọn họ lúc đó đánh nhau mới thành bạn, không nghĩ tới câu nói “huynh đệ là để lên… khụ, là để chơi xỏ.”
“Được rồi, đừng nói ta không quan tâm đến huynh đệ, giường này chia cho ngươi một nửa đấy.” Cảnh Minh lại hừ một tiếng.
Trần Ninh nhìn cô nương có gương mặt trẻ con, bật cười một tiếng rồi nhướng mày đáp trả: “Giường này vốn dĩ là của ta mà.”
Lần này Cảnh Minh không tranh cãi với hắn, lười biếng liếc hắn ta một cái rồi nàng ấy chuẩn bị ra ngoài tìm đồ ăn.
Không ngờ, cửa vừa mở đã thấy Minh Lan Nhược đứng ở cửa, không biết đã đứng bao lâu.
Cảnh Minh ngạc nhiên: “Đại tiểu thư…”
Nghe vậy, Trần Ninh cũng vội vàng bước tới. Hắn là người tinh tế, nhìn thấy những tên vệ binh khác đang lấp ló ở cuối hành lang, đã đại khái hiểu chuyện gì xảy ra.
Minh Lan Nhược bước vào phòng, lạnh lùng nhìn họ: “Gây chuyện đủ chưa?”
“Xin lỗi, sau này thuộc hạ sẽ không hành xử như vậy nữa, đã làm phiền công tử.” Khuôn mặt tuấn tú màu bánh mật của Trần Ninh vội vàng nghiêm lại, quỳ một gối xuống.
Cảnh Minh cũng hậm hực quỳ một gối xuống: “Là thuộc hạ ra tay với Trần Ninh trước…”
“Vì các ngươi đã hòa giải nên ta không muốn truy cứu ai ra tay trước, đang ở trong doanh trại địch, nội bộ lục đục là hành động ngu xuẩn cỡ nào, ta nghĩ các ngươi đều rõ ràng, đừng để có lần sau!”
Minh Lan Nhược nhìn họ sắc bén, cắt ngang lời Cảnh Minh.
“Rõ!” Cảnh Minh và Trần Ninh đồng thanh đáp.
Minh Lan Nhược lại hỏi: “Có liên lạc được với người của Hồng Tỷ và Tống Đường chưa?”
Cảnh Minh và Trần Ninh liếc nhìn nhau, cùng lắc đầu.
Minh Lan Nhược trầm ngâm một lúc rồi nói: “Không cần vội, ngày kia ta sẽ đi đến địa lao giam. Trước tiên, các người hãy đi dạo quanh thành rồi để lại ký hiệu liên lạc.”
“Vâng!” Cả hai nghiêm túc cúi đầu nhận lệnh.

Sau đó Minh Lan Nhược quay trở lại phòng mình.
Triệu Viêm đang xem một bản đồ địa hình không biết từ đâu có được. Nghe thấy nàng quay lại, hắn cũng không ngẩng lên, chỉ thản nhiên nhắc nhở: “Cố đại đương gia chính là Cố đại tướng quân của quân đoàn Xích Huyết ngày xưa. Hầu hết những người trong sơn trại này đều là hậu duệ của quân đoàn Xích Huyết, không giống với bọn cướp ô hợp của núi Trường Bạch. Công tử nên kiềm chế các thị vệ của mình.”
Minh Lan Nhược biết hôm nay ở sảnh chính của nhà chính, Cố đại đương gia đã tiết lộ việc Tiêu nguyên soái từng đính hôn với ông ta.
Triệu Viêm hẳn đã biết Cố đại đương gia chính là Cố đại tướng quân.
Thậm chí… Với mạng lưới tình báo của Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ, có thể hắn đã sớm biết về tình hình thực sự của doanh trại Cố gia.
Vậy thì liệu hắn có đoán được mục đích của nàng đến núi này là để thanh lý môn hộ? Liệu có biết nàng đã liên hệ với quân đoàn Xích Huyết từ trước?
Nhưng hắn không nói nhiều, nàng cũng không nhiều lời.
Họ đều đang đi trên những con đường khác nhau, lặn lẽ mang theo trọng trách nặng nề tiếng về phía trước.
Bất kể hắn thực sự không biết hay biết nhưng không tiết lộ, nếu hắn không nói, nàng cũng sẽ giữ im lặng.
Nàng khẽ gật đầu: “Ta biết, lần này là do ta không quản lý tốt thuộc hạ.”
Trong lòng nàng vẫn luôn lo lắng cho phụ thân mình, nên mới không tập trung vào Trần Ninh và Cảnh Minh, đúng là do nàng đã bất cẩn.
“Ta đi gọi cơm tối, chúng ta cùng ăn nhé.” Minh Lan Nhược suy nghĩ một lát rồi nói.
Nhìn bóng lưng mảnh mai của Minh Lan Nhược rời đi, Triệu Viêm gấp lại bản đồ địa hình, đột nhiên cất tiếng: “Tâm Tú.”
Một bóng đen đột nhiên từ ngoài cửa sổ nhảy vào như ma quỷ, quỳ một gối xuống: “Chủ nhân.”
Triệu Viêm ra lệnh: “Hãy cho người theo dõi Cố Nhị, nếu hắn có gì bất thường, báo cáo lại ngay cho ta.”
“Rõ.” Tâm Tú nhận lệnh.
Hắn chuẩn bị rời đi, Triệu Viêm bất chợt hỏi thêm: “Cơ thể của ta, chỉ cần không chạm vào, không tiếp xúc với ‘nguồn lửa’ thì sẽ không có vấn đề gì, đúng không?”
Tâm Tú cảm thấy căng thẳng, run rẩy đáp: “Tốt nhất là cũng không nên ở cùng một phòng.”
Nguồn lửa có thể làm “bùng cháy” chủ nhân còn gì khác ngoài Minh Phi nương nương.
Triệu Viêm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Ta biết rồi, ngươi đi đi. Tối nay nhớ chuẩn bị một thùng nước lạnh cho ta.”
Không nhìn, không chạm, không nghĩ, không nhớ, tu thân dưỡng tính, để tránh tẩu hỏa nhập ma, niệm một số tâm pháp đạo gia là được.
Chuyển phòng… nhưng hắn lại không yên tâm để tiểu nương nương ở một mình.
Tâm Tú ngồi xổm trên cửa sổ, nhìn chủ nhân của mình với vẻ giống như một nhà sư nhập định, cảm thán không thôi.
Chủ nhân của hắn, kiếp này vì một chút hạnh phúc nho nhỏ mà thật không dễ dàng gì.

Thời gian thấm thoát trôi qua, đến đêm thứ ba.
Đường tri phủ dẫn theo Triệu Viêm, Minh Lan Nhược và hai thị vệ khác cùng đi đến địa lao tối.
Vừa đến cửa địa lao, Đường tri phủ đã thấy một bóng người tao nhã đứng đó.
“Văn Uyên, sao ngươi lại ở đây?” Đường tri phủ có chút thắc mắc.
Cố Văn Uyên hành lễ với ông ta: “Nghe nói Đường thúc phụ muốn vào địa lao chọn vài tử tù để tế lễ Lưu Tiên, phụ thân bảo điệt nhi đến cùng.”
“Không cần phải phiền phức vậy đâu.” Đường tri phủ không thay đổi sắc mặt nhưng trong lòng đang suy đoán ý định thực sự của Cố nhị.
Trước đây, khi ra vào địa lao, ông ta chỉ cần nói với Cố đại đương gia một tiếng là đủ.
Sao lần này Cố đại đương gia lại phái Cố Văn Uyên đến?
Cố Văn Uyên cười nói: “Không phiền đâu, chẳng phải chỉ cần đi cùng thúc phụ thôi sao.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn thoáng nhìn về phía Minh Lan Nhược với vẻ khó hiểu, rồi nhìn lướt qua mặt nàng.
Minh Lan Nhược đột nhiên nâng cao cảnh giác, nàng lạnh lùng nhìn xuống đất, không cho Cố nhị một ánh mắt nào.
Thái độ lạnh lùng, cự tuyệt này của nàng ngược lại càng khiến Cố Văn Uyên cảm thấy hứng thú.
Hắn cười cười, ra hiệu cho người gác địa lao mở cửa: “Đi thôi, Đường thúc phụ.”
Không vội, đến địa lao rồi, đó là địa bàn của hắn, hắn có rất nhiều thời gian để khiến Tiểu Kiều phục tùng.
Triệu Viêm bỗng nhiên ngước mắt lên, liếc nhìn hắn một cái.
Cố Văn Uyên không biết xảy ra chuyện gì, hắn ta đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát.
Có một cảm giác nguy hiểm, như thể bị một con thú săn mồi ẩn mình trong bóng tối theo dõi.
Khi quay đầu lại, Cố Văn Uyên chẳng nhìn thấy gì, chỉ thấy Triệu Viêm với mang mặt bình tĩnh nhìn về phía trước.
Cố Văn Uyên hơi bối rối, nhưng hắn ta không suy nghĩ nhiều mà dẫn họ tiến vào địa lao.

Ads
';
Advertisement