Minh Lan Nhược - FULL

Ánh mắt Triệu Viêm trở nên lạnh lẽo, hắn ngay lập tức vươn tay định kéo Minh Lan Nhược lại.
Nhưng các thị vệ bên cạnh Cố Văn Uyên liền chặn hắn lại: “Nhị thiếu và Đường tri phủ chỉ gọi Tiểu Kiều qua đó.”
Triệu Viêm nhanh chóng di chuyển, dễ dàng tránh khỏi những cánh tay đang cản trở.
Nhưng Cố Văn Uyên dường như đã đoán trước việc hắn sẽ đi theo, chỉ nhếch mép cười, nhẹ nhàng gõ vào lan can bên cạnh.
“Rầm!” Một thanh sắt chắc chắn đột nhiên rơi xuống, nhốt Triệu Viêm trong lồng.
“Cố Văn Uyên!” Triệu Viêm nheo mắt đầy nguy hiểm, nhưng không hề hoảng hốt.
Minh Lan Nhược cũng căng lên, nhìn Cố nhị: “Nhị thiếu, đây là có ý gì, tại sao lại nhốt đại ca của ta?”
Cố nhị nhẹ nhàng lắc quạt, nhìn Triệu Viêm cao lớn đứng thẳng, mỉm cười: “Đừng lo lắng, Tiểu Kiều, ta sao nỡ làm tổn thương Đại Kiều chứ?”
Vệ sĩ mỹ nam với khí chất và thân thủ tuyệt vời như thế này, giết đi thì thật uổng phí.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!” Minh Lan Nhược thầm quan sát xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Đường tri phủ.
“Nghe nói thúc phụ đã giao phó cho ngươi nhiệm vụ thẩm vấn Minh Quốc Công, xem ông ấy biết gì về chuyện của Tần Vương và Minh phi.” Cố Văn Uyên đột nhiên cười nói.
Minh Lan Nhược sững lại, Đường tri phủ đang dùng cớ này để Cố nhị dẫn nàng đi tìm cha?
Nàng thầm suy nghĩ, nhẹ nhàng đáp: “Đại nhân quả thực có giao nhiệm vụ này cho thuộc hạ.”
“Vậy thì đi theo ta, ta sẽ dẫn ngươi đi.” Cố Văn Uyên nhìn Minh Lan Nhược cười nói.
“Tại sao huynh trưởng của ta không thể đi?” Minh Lan Nhược không phải là người ngốc, nàng nghi ngờ, cảnh giác nhìn Cố nhị.
Cố Văn Uyên dùng quạt gõ nhịp nhịp vào lòng bàn tay: “Thúc phụ đối với ta rất tốt, nếu như ông ấy cần giúp, ta đương nhiên sẽ hỗ trợ một tay.”
Hắn dừng một chút, thở dài:”Vì Minh Quốc Công đang ở trong tay đại tỷ của ta, đó là chiến lợi phẩm của nàng, không cho phép ai khác đụng vào. Ta dẫn ngươi đi cũng đã là mạo hiểm rồi, nể mặt thúc phụ mà thôi, sao có thể dẫn nhiều người như vậy, lỡ bị đại tỷ ta phát hiện thì tiêu đời!.”
Minh Lan Nhược im lặng.
Nàng biết lời hắn nói nửa thật nửa giả, cũng biết lần này đi sẽ gặp nguy hiểm.
“Tiểu Minh.” Triệu Viêm đột nhiên lên tiếng: “Ngươi đi đi, huynh trưởng sẽ đợi ở đây.”
Minh Lan Nhược nhìn hắn, hai người trao đổi ánh mắt không lời, nàng nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Nhìn Minh Lan Nhược không còn chống đối mà chịu đi cùng mình, Cố nhị lộ vẻ vui mừng.
Hắn ta thậm chí còn tặng Triệu Viêm một nụ cười tán thưởng nhẹ nhàng – một kẻ biết điều, hắn ưng rồi đấy.
Vừa đi, hắn ta vừa vui vẻ nghĩ.
Nếu đại ca không gây rắc rối, có lẽ hắn còn có thể giữ cả Đại Kiều bên cạnh.
Chính là, giống như câu “Đồng Tước xuân thâm khóa nhị Kiều,” hắn cũng có thể làm như thế, phải không?
Minh Lan Nhược theo Cố nhị và hai thị vệ của hắn đi qua mấy lối đi bằng đá, càng đi càng vào sâu, đến mức hầu như không còn nhìn thấy lồng giam nào.
Nàng lặng lẽ nắm chặt vài chiếc kim bạc có tẩm độc trong tay, bình tĩnh hỏi: “Nhị thiếu, Minh Quốc Công rốt cuộc ở đâu, sao lại đi lâu như vậy, ngươi không phải đang lừa ta chứ? Đường đại nhân còn đang chờ ta báo cáo.”
Cố nhị thấy nàng dừng bước, có chút bất đắc dĩ, mở quạt che miệng cười: “Suỵt, nhỏ giọng thôi, sao ta có thể lừa Tiểu Kiều được?”
Nói rồi, hắn bất ngờ tiến lên mấy bước, nắm chặt cổ tay nàng kéo đi nhanh vài bước, ghé vào tai nàng nói khẽ: “Nhìn phía trước đi?”
Minh Lan Nhược vốn muốn hất tay hắn ra, nhưng khi nàng nhìn theo ánh mắt của hắn, nàng đứng chết trân tại chỗ.
Không xa trước mặt là một căn phòng đá đơn độc, cửa phòng có gắn thanh chắn sắt. Bên trong phòng đá được trang trí khá tinh xảo, giống như một căn phòng thực thụ.
Trong phòng, có thể thấy một bóng dáng gầy gò, mặc đồ trắng đơn giản, tóc tai rối bời, bị xích vào tường bằng dây xích huyền thiết. Không ai khác, đó chính là Minh Quốc Công!
Minh Lan Nhược siết chặt nắm tay, cố gắng không run rẩy, nước mắt suýt nữa đã rơi ra.
Cố Văn Uyên nhìn thiếu niên xinh đẹp đang ngẩn ngơ, hắn đưa tay nhẹ nhàng ôm vai thiếu niên, mập mờ hỏi:
“Ta không nói sai chứ, Tiểu Triều, ta đã giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ của Đường thúc phụ, ngươi định cảm ơn ta thế nào đây?”
Khoảng cách gần như vậy, hắn nhốt thiếu niên trong lòng mình, ánh mắt hắn lóe lên tia tham lam kỳ dị, da của Tiểu Kiều thật là mềm mại.
Minh Lan Nhược cứng đờ người, định ra tay dạy cho Cố Văn Uyên một bài học, nhưng nhìn sang hai tên thị vệ đứng bên cạnh, ánh mắt họ sắc lạnh, đầy vẻ đe dọa, nàng quyết định dừng tay.
Đây là địa bàn của Cố nhị, hắn dám dẫn nàng đến đây, chắc chắn đã tính toán rằng nàng không thể chạy thoát khỏi nhà lao đầy cơ quan này.
Hơn nữa, nàng cũng không thể bỏ chạy, vì phụ thân nàng còn ở đây!
Trong đầu Minh Lan Nhược như có tia sáng lóe lên, nàng đã quyết định.
Nàng bất ngờ đặt tay lên cánh tay của hắn, hạ giọng nói: “Nhị thiếu đừng vội, việc chính của Tri phủ đại nhân quan trọng hơn. Để thuộc hạ hỏi xong Minh Quốc Công gia đã, rồi sẽ tạ ơn ngài sau.”
Hành động của nàng trông có vẻ thân mật, nhưng thực tế lại chặn lại hành động sàm sỡ đồi bại của hắn.
Nhưng trong mắt Cố Văn Uyên, hắn chỉ thấy sự “khuất phục” và “nịnh nọt” của nàng.
Bàn tay mềm mại trắng trẻo của nàng truyền qua lớp áo sự ấm áp khiến Cố Văn Uyên cảm thấy toàn thân dễ chịu.
Hắn dùng quạt khẽ nâng cằm nàng lên: “Tốt, không cần vội.”
Minh Lan Nhược cảm thấy ghê tởm đến mức suýt nữa đã đấm vào mũi hắn, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười: “Đa tạ Nhị thiếu.”
Nói xong, nàng xoay người chuẩn bị đi vào phòng giam giống như hang động đó.
Cố Văn Uyên theo sau, bước đi chầm chậm, ánh mắt hắn lóe lên sự mỉa mai.
Tiểu Kiều là thị vệ bên cạnh Đường Tri phủ, muốn lấy lòng Đường tri phủ và hoàn hành nhiệm vụ.
Hắn đã cho “Thiếu niên” này cơ hội, he he, trước đây tên nhóc này vẫn luôn bày ra dáng ẻ không muốn ở bên hắn, giờ đây còn không phải đã ngoan ngoãn thuần phục rồi sao.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của “thiếu niên”, trong đầu hắn không khỏi hiện lên hình ảnh hắn đè thiếu niên dưới thân mình.
Chậc, nam nhân hay nữ nhân, dưới quyền lực thì ai mà không khuất phục?
Nụ cười của Cố Văn Uyên càng thêm sâu.
Ngày sau, đợi phụ thân tạo phản thành công, đại ca đầu óc đơn giản không đấu lại hắn, hắn nhất định sẽ trở thành thái tử chân chính của tân triều, Tần Vương gia và Minh phi là cái thá gì.
Đồng Tước đài của hắn, không chỉ khóa nhị Kiều, mà còn bao gồm cả mỹ nhân trong thiên hạ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!
Minh Lan Nhược đâu có biết rằng Cố nhị đã suy nghĩ xa xôi đến mức độ điên rồ như vậy.

Ads
';
Advertisement