Minh Lan Nhược - FULL

Đôi lông mày thanh tú của Minh Lan Nhược nhíu lại: “Đã gần bốn ngày rồi, ta vẫn chưa liên lạc được với người tiếp ứng. Có chuyện gì sao?”
Cảnh Minh suy nghĩ một hồi: “Nếu như vẫn không liên lạc được với bên kia, tám phần là Hồng tỷ và Tống tiên sinh trong lúc do thám sơn trại đã xảy ra chuyện rồi, chúng ta phải mau chóng nghĩ cách thông báo cho họ biết, thay đổi kế hoạch.”
Minh Lan Nhược trầm ngâm nói: “Cũng có thể là người liên lạc đang theo dõi chúng ta, nếu trong vòng ba ngày không có tin tức gì, ta sẽ bảo Đường tri phủ nghĩ cách đưa ngươi xuống núi.”
Cảnh Minh gật đầu: “Vâng!”
Bàn xong chuyện chính, nàng liếc nhìn chiếc chăn bông trong tay Minh Lan Nhược, vẻ mặt khó hiểu: “Sao vậy, Tiểu nương tử?”
Minh Lan Nhược im lặng một lúc rồi mới nói: “Tối nay ta muốn ngủ ở đây, phải phiền Trần Ninh ngủ lại phòng ta một đêm rồi.”
Cảnh Minh ngạc nhiên: “Người và Kiều thủ vệ cãi nhau sao?”
Minh Lan Nhược cười khổ, suy nghĩ một lúc, nói ra sự thật vẫn hơn vậy.
Bởi vì lát nữa , nàng vẫn cần Cảnh Minh giúp nàng lấy chút nước lạnh để tắm, xem có thể làm giảm tác dụng phụ của tình cổ trùng hay không.
Cũng để tránh cho ban đêm ngủ không ngon.
Làm sao nàng biết đã có người đi ngâm mình trong nước lạnh từ sớm rồi.
Cảnh Minh khó hiểu: “Kỳ lạ, vị đó bình thường luôn muốn ôm người vào lòng, hôn người, nhưng sao hôm nay lại hành động kỳ lạ như vậy?”
Minh Lan Nhược trợn mắt: “Chắc là vì làm thái giám lâu năm nên dễ mắc phải vấn đề âm thịnh dương suy rồi!”
Cảnh Minh khẽ cau mày: “Người không có nội lực, không giống chúng tôi. Tuy đang là tháng sáu nhưng năm nay thời tiết lại bất thường. Tháng năm ở núi Trường Bạch không ngờ lại có tuyết. Dù đang là tháng sáu nhưng trên núi vẫn có rất nhiều người thậm chí còn không cởi chiếc áo khoác bông mỏng ra, nếu tắm nước lạnh sợ rằng sẽ bị cảm lạnh.”
Minh Lan Nhược nghe thấy thế, thở vậy: “Vậy thì bỏ đi.”
Lời Cảnh Minh nói có lý, sự bồn chồn của nàng cũng không quá nghiêm trọng, chỉ cần không nhìn thấy nam nhân thì sẽ không sao cả.
Không nhìn thấy nam nhân thì sẽ không kích thích bản năng…”tìm bạn đời”
Chỉ là tâm trạng có chút… bồn chồn thôi.
Nhịn một chút là xong rồi.
Minh Lan Nhược chuyển sự chú ý của nàng sang việc nàng không có nội lực.
Đây là một thất bại lớn, ngoại trừ việc kiếp trước nàng đã học được một số thân pháp né tránh và ẩn nấp từ Lăng Ba, đệ nhất cao thủ bên cạnh Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Những chuyện gì đó khác thì đều không được.
Kiếp này, nàng lại được Vô Danh tiên sinh tặng đủ loại ám khí, còn trở thành cổ trùng sư.
Nhưng đây chỉ là một cách miễn cưỡng cứu mạng nàng. Đại Hoàng là một trợ thủ đắc lực, nhưng bản thân nàng đến khinh công cũng không biết nên lúc nào cũng phải nhờ người khác bảo vệ.
Cảnh Minh và những người khác có nội lực cực cao, thậm chí có thể phát hiện xem có ai đang rình rập gần đó để nghe lén hay không.
Kẻ địch chỉ cần làm nàng trọng thương, thậm chí không cần phải chết, thì cuộc khởi nghĩa này cũng không thể tiếp tục được nữa!
Nàng biết rõ hơn ai hết, nếu không có danh hiệu là con cháu Tiêu gia, thì cùng chẳng có danh tiếng, người ủng hộ trong thiên hạ cũng sẽ tan thành cát bụi!
Minh Lan Nhược thở dài một hơi, lại uống thêm ngụm nước.
Nhưng võ thuật chủ yếu là tài năng và sự rèn luyện. Nàng đã ngoài hai mươi rồi, bây giờ luyện tập e là sẽ không kịp.
Có cách nào để kinh dịch toàn thân, tốt xấu gì cũng mang lại cho nàng chút nội lực không?
Minh Lan Nhược đang suy nghĩ, đột nhiên có tiếng gõ cửa: “Cảnh Minh, mở cửa.”
Hoá ra là Trần Ninh trở về rồi.
Cảnh Minh đột nhiên đứng dậy đi mở cửa, liền nhìn thấy Trần Ninh đang đứng ở bên ngoài.
Nàng liếc nhìn hắn, nhìn từ trên xuống như đang kiểm dịch hàng hoá vậy, khiến Trần Ninh có chút bối rối.
Cảnh Minh mỉm cười: “Không sao, là chuyện tốt.”
Nụ cười đột ngột và thần bí này khiến Trần Ninh dựng tóc gáy. nữ nhân này sợ rằng không có ý tốt gì đâu.
Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, Cảnh Minh đã kéo hắn vào, đóng sầm cửa lại.
Trần Ninh nhướng mày định nói gì đó.
Lại khi nhìn thấy Minh Lan Nhược đang ngồi ở bàn, hắn vừa định hành lễ, Cảnh Minh liền ấn hắn ngồi xuống bàn.
Sau đó Cảnh Minh nâng cằm hắn, đưa khuôn mặt tuấn mỹ của hắn cho Minh Lan Nhược xem: “Người xem, hắn thế nào?”
Minh Lan Nhược khựng lại một hồi: “Cái gì làm sao hả?”
Cảnh Minh thản nhiên nói: “Đương nhiên là cho người dùng làm thuốc giải rồi, bên cạnh có sẵn thuốc, sao lại không dùng?”
Minh Lan Nhược có chút giật mình: “Không không…thuốc này không thể dùng được!”
Cảnh Minh đẩy Trần Ninh vẫn còn đang ngơ ngác về phía Minh Lan Nhược: “Mặc dù không thể so sánh với vị nam nhân đó về cả dung mạo và vóc dáng, nhưng hắn vẫn có thể xem như là muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn vóc dáng thì vẫn không tồi mà.”
Trước đây nàng đã từng thấy rồi, Trần Ninh tuy không trắng trẻo mịn màng như “ai đó”, nhưng muốn ngực có ngực, muốn eo vẫn có eo.
Ở một khía cạnh nào đó, ngoại hình của Tần Ninh thực sự phù hợp hơn với gu thẩm mỹ của nữ tử hiện thời – giống với Tần Vương – anh dũng tuấn tú.
Ngoại hình của Thiên tuế gia dịu dàng mềm mại hơn, thanh tú xinh đẹp hơn cả nữ nhân. Nếu không phải vì thân phận, chắc chắn hắn sẽ được nhiều nam nhân thầm thương trộm nhớ.
Nghĩ tới đây, Cảnh Minh càng thêm tự tin: “Mặc dù người có thể nhịn, nhưng tại sao phải nhịn chứ? Bây giờ hắn đã chạy trốn bỏ rơi người rồi, ưu ái người khác cũng không phải lỗi của người. Hơn nữa, nếu như vị đó không được thì sao?”
“Thân thể của vị đó đã bị tổn thương nặng nề trong nhiều năm qua, dù có bình phục thì sau này có thể sinh được hay không cũng chưa rõ. Gia đình người vốn đang có một khối tài sản khổng lồ đang chờ để thừa kế đấy, chỉ có một mình thiếu gia Tiểu Hi, không có sự giúp đỡ của huynh đệ tỷ muội thì làm sao kham nổi?”
Minh Lan Nhược có chút đau đầu: “Cảnh Minh…”

Ads
';
Advertisement