Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược khẽ nhíu mi tâm: “Vệ Dã nói hắn ta sẽ xử lý, ngươi vẫn không nên xuất hiện trước mặt Cừu đại phu, ta cảm thấy tên đại phu này, không đơn giản, đừng để bị lão ta nhìn ta sơ hở.”
Lúc nàng và Vệ Dã trở về phòng Cố Văn Uyên, đã nghe ngóng đơn giản qua lai lịch của tên Cừu đại phu kia.
Hai mươi năm trước đối phương đã từng làm quân y bên cạnh thiếu tướng quân nhỏ tuổi nhất Tiêu gia Tiêu Quan Vân.
Sau đó được Tiêu Quan Vân giới thiệu tới môn hạ của một lão đạo sĩ có bản lĩnh thực sự, vào đạo môn núi Long Hổ, học được y pháp đạo gia cao thâm.
Lại thêm các loại kỳ môn độn giáp và võ nghệ công pháp, trên đến làm phép siêu độ cầu phúc, dưới đến bày trận kỳ môn độn giáp.
Cũng là một nhân vật giống như thiên sư.
Sau đó Xích Huyết bị tách rời, lão ta đi theo nhánh Cố đại tướng quân đến Đông Bắc Cương.
Nàng cũng từng hỏi Vệ Dã, Cừu đại phu, Cừu Thiên sư này có khả năng bị dụ dỗ theo mình không, dù gì cũng đúng thật là một nhân tài, còn từng giúp sức bên cạnh tiểu cữu cữu Tiêu gia.
Theo lý mà nói thì vẫn rất đáng để cứu vãn.
Nhưng ai ngờ khuôn mặt Vệ Dã phẫn nộ nổi lên sát ý nói: “Ngươi có biết những chủ ý xây dựng miếu Ngũ Tiên, lấy người sống tế bái là ai nghĩ ra không, chính là tên thiên sư họ Cừu chó má này!
Minh Lan Nhược ngẩn người ngay tức khắc.
Một người từng là người tốt, nếu như niềm tin sụp đổ, hoặc mất đi niềm tin, thả ma quỷ và tham niệm vào trong lòng, hóa ra có thể còn tà ác hơn cả người vốn dĩ đã xấu!
Kiều Viêm vừa sửa sang lại vũ khí của mình, vừa nói: “Họ Cừu kia không dễ đối phó như vậy, ta cũng được xem là người trong đạo môn, ta sẽ nghĩ cách khuyên bảo lão ta.”
Minh Lan Nhược suy nghĩ một lát, cũng đúng, kiểu người thông minh lợi hại như Cừu Thiên sư, lỡ như Vệ Dã không đối phó nổi, cũng là một chuyện phiền phức, Kiều Viêm hiểu đồ của đạo gia, tương đối dễ dàng tiếp cận lão ta.
Kiều Viêm nhìn thoáng qua nàng: “Người rất thân thiết với tên Vệ Dã bên cạnh Cố Nhị sao? Tại sao hắn ta lại tình nguyện giúp người giấu diếm chuyện hôm nay?
Minh Lan Nhược tùy ý nói: “Lúc ở trù phòng, ta phát hiện hắn ta từng bị Cố Nhị lăng nhục ngược đãi, bèn nói sẽ nghĩ cách giúp hắn ta thoát khỏi biển khổ, vì vậy hắn ta tình nguyện giúp chúng ta.”
Nàng nói câu nào cũng là thật, chỉ có điều đã hàm súc đi một ít sự thật mà thôi.
Kiều Viêm cũng không hỏi nhiều, dịu dàng nói: “Không cần đợi ta ăn tối, thân thể của người không chịu được đói.”
Minh Lan Nhược cười gật đầu, thấy hắn rời đi, bèn ăn cái gì đó rồi xoay người đi tìm Cảnh Minh và Trần Ninh.
Nàng lựa chọn nói một vài chuyện hôm nay, chủ yếu là cường điệu chuyện đã liên lạc được với người đưa tin bên trong sơn trại.
Trần Ninh và Cảnh Minh ai cũng rất vui mừng.
Đặc biệt là Trần Ninh, tu vi võ nghệ của hắn ta tuy kém hơn một chút so với thiên tài si mê võ thuật Cảnh Minh nhưng mức độ nhanh nhẹn thì không kém đệ nhất cao thủ bên người Tần Vương.
Những ngày này, Trần Ninh ỷ và thân pháp hạng nhất, giỏi về hành tung bí ẩn của mình, đi sớm về khuya điều tra dấu hiệu đầu nối trong sơn trại.
Nhưng trốn tránh ẩn nấp, còn phải không để bị phát hiện, đúng thật là rất nguy hiểm và mệt mỏi.
Bây giờ cuối cùng cũng đã có kết quả, hắn ta vui mừng hơn ai hết.
Có điều hắn ta là một người trầm ổn: “Chúng ta có thể thông qua người của Vệ Dã báo cho Hồng tỷ và Tống Đường tiên sinh chuẩn bị sẵn sàng.”
Minh Lan Nhược gật đầu: “Đúng vậy.”
Dựa mãi vào Đường tri phủ lòng dạ khó lường để truyền tin, chung quy vẫn không an toàn.
Cảnh Minh như có điều suy nghĩ: “Chính chủ sự kia, không biết là vị nào.”
Ánh mắt Minh Lan Nhược lóe lên: “Vệ Dã không muốn nói, có thể thấy thân phận đối phương không tầm thường, ta từng nghĩ ít nhất thân phận phải là kiểu người như Cừu Thiên sư nhưng người có địa vị như vậy trong sơn trại, ước chừng cũng chỉ có bảy tám người, toàn là thủ hạ đắc lực của Cố đại tướng quân, chúng ta không có thời gian điều tra từng người một nữa rồi.”
Trần Ninh nói: “Không cần nóng vội, Vệ Dã không tình nguyện nói phần lớn là có suy tính của hắn ta, dù sao hiện tại đã có người đưa tin có thể nội ứng ngoại hợp với chúng ta, những thứ còn lại, chúng ta có thể thăm dò tin tức từ chỗ Hồng tỷ và Tống Đường tiên sinh.”
Minh Lan Nhược gật đầu: “Được.”
Một phen bàn bạc mưu kế, lại qua hai canh giờ.
Sắc trời tối dần, bên ngoài đột nhiên đổ cơn mưa to, trong lòng Minh Lan Nhược còn nhớ nhung “nam nhân chó má” suýt chút nữa phát bệnh hôm nay, à, không, là người tốt Kiều Viêm.
Nàng nhanh chóng trở về phòng, chuẩn bị đóng cửa sổ, thuận tiện nhìn xem khi nào Kiều Viêm trở về.
Ai ngờ vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Kiều Viêm đang đứng ở đó, đang cầm chiếc khăn thấm nước, chậm rãi mau máu trên tay.
Minh Lan Nhược ngẩn người trong nháy mắt, sắc mặt thay đổi, chỉ cảm thấy tình cảnh trước mắt trùng khớp với cảnh tượng buổi sáng.
Nàng cẩn thận đi tới, bất ngờ giơ tay lên.
Kiều Viêm nghiêng người, “Bốp!” Minh Lan Nhược vỗ một cái lên ngăn tủ bên cạnh.
Kiều Viêm: “…”
Nhìn thấy nàng lại kích động tát mình, hắn chỉ đành giơ tay lên nắm chặt cổ tay nàng: “Nhìn có kỹ, ta không phát bệnh.”
Minh Làn Nhược nghi ngờ nhìn hắn: “Thật sao?”
Kiều Viêm trực tiếp vươn cổ tay ra: “Bắt mạch.”
Minh Lan Nhược biết nghe lời phải, bắt mạch cho hắn, đúng thật là mạch tượng rất ổn định, không phát bệnh.
“Ồ, vậy thì tốt.” Nàng có chút tiếc nuối thu cái tát của mình lại.
Thời điểm có thể quang minh chính đại tát Cửu Thiên Tuế không nhiều đâu, bốp bốp vào khuôn mặt nhỏ nhắn kia của hắn, giòn tan giống như vỗ dưa chuột vậy.
Kiều Viêm nheo mắt: “…”
Nha đầu chết tiệt này đánh hắn, đánh đến nghiện rồi à?
Lông mày thanh tú của Minh Lan Nhược nhíu lại: “Không phải ngươi đi tiếp cận Cừu Thiên sư, lôi kéo làm quen với lão ta, thuận tiện ngăn cản lão ta đi gặp Cố Nhị đêm nay sao, sao lại làm ra một thân máu me thế này…”
Nàng dừng lại một chút, không kìm được mở to mắt: “Ngươi… Không phải ngươi lại đi dày vò Cố Nhị rồi đấy chứ.”
Kiều Viêm thản nhiên nói: “Đương nhiên không phải, người không cần lo lắng Cừu Thiên sư nữa, ta đã khuyên được lão ta quy phục rồi, sau này lão ta sẽ không đến khám bệnh cho Cố Nhị nữa.”
Nói xong, hắn đá chiếc hộp dưới chân về phía Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược nghe vậy, cúi đầu nhìn qua, ngồi xổm xuống mở chiếc hộp đó ra: “Ngươi lợi hại thật đấy, không ngờ có thể qua mặt được Cừu Thiên sư, sao nào, lão ta còn tặng lễ cho ngươi à?”

Ads
';
Advertisement