Minh Lan Nhược - FULL

Nghe được hai chữ “gian tế”, đội tuần tra vốn chỉ duy trì trật tự lập tức vọt tới gần Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược không kìm được mắng một tiếng: “Đáng chết!”
Nàng chạy đến mức trên trán cũng toát mồ hôi, vội vàng chui vào trong một xưởng nhuộm vải, giấu ở trong những lớp vải đang phơi nắng, mới được thở một hơi!
Vệ Dã cũng không có cách nào đưa tin cho nàng trước, có thể thấy được chuyện này xảy ra đột ngột, tiếp theo phải làm sao bây giờ?
Nàng dẫn người mở ra một con đường đẫm máu sẽ có thể chạy đi nhưng đại quân triều đình đã qua Sơn Hải Quan, ít ngày nữa binh lính sẽ vào thành, không thể đánh rắn động cỏ!
Kiều Viêm bảo nàng kéo dài thời gian chờ hắn, nhưng bây giờ…
Nàng còn chưa suy nghĩ cẩn thận, bỗng nhiên một bàn tay vươn ra kéo mạnh, lôi nàng vào trong phòng nhuộm bên cạnh.
Gương mặt Minh Lan Nhược lạnh lùng, trở tay muốn bắn ám khí ra.
Lại thấy Cảnh Minh giơ tay ra hiệu “suỵt” với nàng, rồi chỉ về phía xa.
Lúc này Minh Lan Nhược mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhìn khung cảnh hỗn loạn cách đó không xa, mấy nam nhân to lớn kia và đội tuần tra đuổi theo nàng băng qua ngõ nhỏ rồi vọt tới phía trước.
Nàng hiểu ra ngay, vừa rồi tám phần là Trần Ninh và Cảnh Minh phối hợp với nàng gây ra hỗn loạn, mới có thể thuận lợi ngăn cản đối phương như vậy.

Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, bỗng nhiên có tiếng hét lớn của đội tuần tra vang lên.
“Chờ một chút, phường nhuộm vải này dễ giấu người nhất, lục soát nơi này trước!”
Có người vọt ngay tới phường nhuộm vải trong hẻm, các binh sĩ tuần tra dùng giáo bạc thô lỗ đẩy những tấm vải kia ra.
Lúc đến chỗ sâu nhất, quả nhiên bọn họ nhìn thấy bóng người phía sau một tấm vải.
Hai binh lính tuần tra liếc nhau, mạnh mẽ duỗi giáo bạc xốc tấm vải kia lên, quả nhiên lộ ra một bóng “thiếu niên” thon gầy.
“Đi ra! Gian tế!”
Dường như mỹ thiếu niên kia hoảng sợ, có thể thấy được đội viên tuần tra cầm giáo bạc xém chút nữa đã đâm xuyên qua cổ mình nhưng không sợ hãi chút nào, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
“Ta không phải gian tế, là mấy người kia có thù oán muốn bắt ta nên mới nói dối ta là gian tế! Ta là thị vệ của Đường Tri Phủ!”
Lúc này, những người còn lại của đội tuần tra và thanh niên bị Minh Lan Nhược đạp dẫn mấy nam nhân to lớn quay đầu lại chạy tới!
Đội trưởng đội tuần tra kia nhận ra thanh niên kia, nhíu mày, trừng mắt nhìn hắn ta: “Lý Phong, tiểu tử này nói thật sao?”
Lý Phong hừ lạnh một tiếng: “Tiểu tử thối này là người Đại tiểu thư muốn, hắn ta kháng mệnh không tôn trọng, cũng không khác gian tế nhiều lắm.”
‘Minh Lan Nhược’ cười lạnh: “Ngươi nói nhảm cái gì, rõ ràng là Nhị thiếu gia muốn gặp ân nhân cứu mạng là ta, ngươi ghen tị ta được sủng ái mà thôi!”
Lý Phong nhướng mày: “Ngươi là con rùa nhỏ…”
“Đủ rồi, đội tuần tra là quân đội đứng đắn trực thuộc Đại thiếu gia quản chế, không phải làm giáo cho các ngươi sử dụng, hôm nay việc này và tổn thất trên chợ, ta chắc chắn sẽ bẩm báo Đại thiếu gia!”
Hắn ta đã nhìn ra, là nam sủng của Đại tiểu thư và nam sủng của Nhị thiếu gia không biết vì chuyện gì mà gây chuyện ầm ĩ!
Hắn ta vương tay lên: “Thu đội!”
Nhìn Lý Phong mang biểu cảm dữ tợn vuốt tay áo ép tới, ‘Minh Lan Nhược’ bất thình lình nói: “Ngươi cũng không biết Nhị thiếu gia và Đại tiểu thư tìm ta làm cái gì, lỡ đâu ta bình an vô sự, Nhị thiếu gia sẽ buông tha các ngươi sao?”
Mấy nam nhân to lớn bên cạnh Lý Phong cả kinh, lập tức nhỏ giọng khuyên nhủ: “Quên đi, đưa đến chỗ Đại tiểu thư trước, tiểu tử này không chết cũng mất một lớp da!”
Lý Phong nhớ tới Nhị thiếu gia cũng là người ác độc, không thể không kìm nén lửa giận, hung tợn trừng mắt với ‘Minh Lan Nhược’: “Mau đi cho ta, đến nơi cho ngươi đẹp mặt!”
‘Minh Lan Nhược’ không nói gì, lãnh đạm nhìn hắn ta một cái, xoay người đi trước.
‘Nàng’ liếc mắt một cái khiến cho mấy nam nhân to lớn không hiểu sao cảm thấy phát lạnh, sinh ra sợ hãi.
Lúc này đây, không còn chuyện xấu nào nữa, ‘Minh Lan Nhược’ bị mấy người áp giải vào viện của Cố Văn Uyên.
‘Nàng’ bị áp giải thẳng vào một chỗ trong đại sảnh.
Đại sảnh được bố trí hoa lệ lại không mất đi vẻ thanh nhã nhưng bên trong chỉ có Cố Bích Quân ngồi xe lăn, không thấy tung tích Cố Văn Uyên.
‘Minh Lan Nhược’ ngoan ngoãn hành lễ: “Bái kiến Đại tiểu thư.”
Cố Bích Quân được thị vệ phía sau đẩy xoay người lại, lãnh đạm đánh giá ‘Minh Lan Nhược’: “Sao tới muộn thế?”
Lý Phong lập tức cáo trạng: “Bẩm Đại tiểu thư, tiểu tử này luôn không chịu ngoan ngoãn tới đây, định ngoan cố kháng cự, chắc chắn là gian tế…”
“Thế nào, ngươi đánh ta, ta không thể phản kháng sao, hay là Đại tiểu thư, Nhị thiếu gia phân phó ngươi đánh ta gần chết rồi kéo tới?” ‘Minh Lan Nhược’ không khách sáo cắt ngang lời của hắn ta.
Lý Phong nổi giận: “Ngươi…”
“Đủ rồi, Lý Phong, thị vệ Tiểu Kiều là người của Đường thúc, lui ra.” Cố Bích Quân cảnh cáo nhìn Lý Phong một cái.
Lý Phong đành phải nhịn, dùng ánh mắt khinh miệt liếc sang Tiểu Kiều, hắn ta nghiến răng nghiến lợi khom người hành lễ: “Vâng, Đại tiểu thư!”
Nhìn Lý Phong rời khỏi phòng, ‘Minh Lan Nhược’ hơi nghi hoặc nhìn quanh bốn phía: “Đại tiểu thư, Nhị thiếu gia đâu? Không phải ngài ấy gọi ta tới sao?”
Cố Bích Quân nhìn nàng, bỗng nhiên chậm rãi nở nụ cười: “Nhị đệ sao? Đệ ấy đang bận, để ta tới chiêu đãi ngươi trước.”
‘Minh Lan Nhược’ nhìn nàng ta, dường như có hơi cảnh giác lại khó hiểu: “Thuộc hạ chỉ là một thị vệ bình thường mà thôi, làm sao dám để Đại tiểu thư chiêu đãi?”
Cố Bích Quân thản nhiên nói: “Ngươi lại đây, ta nói cho ngươi biết vì sao!”
‘Minh Lan Nhược’ chần chờ, hơi lui một bước: “Đại tiểu thư, có chuyện gì, nói như vậy là được rồi…”
Vừa nói như vậy, ‘nàng’ đã đụng phải hai người phía sau.
‘Nàng’ quay đầu nhìn lại, là hai thị vệ cao lớn chặn ở phía sau nàng từ lúc nào.
Gương mặt ‘Minh Lan Nhược’ hơi trắng bệch, lại bị hai thị vệ cao lớn phía sau đẩy mạnh một cái: “Đại tiểu thư bảo ngươi đi qua, điếc à?”
Nàng bị đẩy lảo đảo, đành phải đi tới trước mặt Cố Bích Quân khoảng hơn hai trượng: “Đại tiểu thư, ngài có chuyện gì tìm ta sao?”
Cố Bích Quân rũ mắt nhìn con dao găm khảm bảo thạch hoa lệ trong tay, thản nhiên nói: “Tới gần chút nữa.”
‘Minh Lan Nhược’ do dự một hồi lâu, mới từng bước một di chuyển đến trước mặt nàng ta, trong vòng một trượng, xem như là khoảng cách cực gần.”
Lúc này Cố Bích Quân mới ngước mắt lên, nhìn nàng cười: “Đệ đệ của ta, tặng ngươi cho ta, sau này ngươi chính là người của ta.”
Biểu cảm mặt của ‘Minh Lan Nhược’ thay đổi, nàng cắn răng nói: “Không! Điều này… Điều này không thể nào, Nhị thiếu gia sẽ không!”

Ads
';
Advertisement