“Ưm…” Minh Lan Nhược đột nhiên rùng mình một cái, sao lại có cảm giác như có người đang mưu hại mình vậy nhỉ?
Nàng vừa rùng mình một cái thì chiếc thìa nhỏ đang dí vào mông Đại Hoàng để lấy nước tiểu vô tình chọc mạnh hơn một chút.
Đại Hoàng bị chọc cho hét lên một tiếng chói tai, suýt chút nữa thì lật cả tám con mắt lên trời!
Đau! Đau quá! Hoa cúc sắp nở rồi!
Minh Lan Nhược vội vàng nâng Đại Hoàng đặt trên lòng bàn tay, thổi phù phù vào mông nó: “Phù phù phù, không đau, không đau!”
“Ta vừa nhận được tin tức mới nhất, đại quân Tần Vương sẽ áp sát thành trong vòng năm ngày nữa, mấy ngày nay chúng ta phải bắt đầu bố trí việc tiếp ứng khi chúng công thành…”
Kiều Viêm bưng trà mới đến, đang định rót trà cho Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược xoay người, đưa Đại Hoàng đang ôm mông nức nở đến trước mũi hắn, mặt lo lắng: “Chuyện bố trí tiếp ứng để sau hẵng nói, ngươi thử xem nhóc béo này có bị ta chọc thìa vào mông làm bị thương không.”
Kiều Viêm nhìn chằm chằm vào cái mông đầy lông xù xù của con nhện trước mũi: “…”
Choang!
Ấm trà rơi xuống đất vỡ tan tành.
Minh Lan Nhược suýt chút nữa bị mảnh vụn tung tóe dưới đất cắm vào chân, cũng may mà nàng phản ứng nhanh, lập tức nhảy qua bên cạnh.
Nhưng mà Đại Hoàng trong tay lại không chịu được đau đớn vì bị nàng túm vào cái mông béo, nó đau đến mức trợn trắng mắt.
Đột nhiên nó bắn ra tơ nhện “Vút” một cái dính lên đầu Kiều Viêm trước mắt.
Sau đó, Đại Hoàng xòe tám móng vuốt ra, nhanh chóng tránh thoát khỏi tay nàng, nó dính sát trên sườn mặt tuấn tú của Kiều Viêm, run rẩy duỗi móng vuốt ra, chỉ vào Minh Lan Nhược chửi rủa:
Cái đồ ma nữ thối tha nhà ngươi, ngày nào cũng nhớ nhung mông của bản đại thần, có biết đau chết ta rồi không? Không! Ngươi không biết, ngươi chỉ biết bản thân ngươi…%¥%&*@¥%@…
Kiều Viêm đứng cứng đờ tại chỗ, khóe mắt liếc qua nhìn thấy con nhện béo lớn bằng bàn tay đang giương nanh múa vuốt lắc lư ở bên cạnh tròng mắt và sườn mặt mình!
Toàn thân hắn lạnh rồi nóng, nổi da gà toàn thân!
Ánh mắt hắn dần dần mê man nhưng vẫn không quên tự lẩm bẩm:
Không được dùng dao găm, không được dùng đao, không được dùng kiếm, không được dùng roi, càng không được dùng nội lực… Thứ sâu bọ buồn nôn này còn là thú cưng của tiểu nương nương, là bảo bối của tiểu nương nương.
Không được giết, không được…
Không biết hắn phải tốn sức lực lớn cỡ nào mới có thể miễn cưỡng đứng tại chỗ.
Minh Lan Nhược nhìn nước đọng khắp ống quần mình, không kìm được mà nhìn về phía Kiều Viêm: “Làm sao…”
Kết quả nàng vừa ngẩng đầu lên đã thấy biểu cảm của Kiều Viêm trông hệt như sắp thăng thiên vậy, thậm chí cả người hắn cũng đang hơi run rẩy, tự lẩm bẩm.
Chuyện này… Sao đột nhiên giống như trúng tà thế?
Minh Lan Nhược ngây ngẩn cả người, khó hiểu vội đi lên, một tay nâng cánh tay hắn lên, một tay khác tiện tay vồ con nhện béo đang đóng mở răng nanh, hùng hổ với nàng xuống.
Cuối cùng Kiều Viêm cũng không kìm được mà thở dài một hơi, mặt xanh mét, muốn cố gắng duy trì bình tĩnh.
Nhưng một khắc sau…
“Để ta xem, có phải ngươi bị sốt không, sao tự dưng lại co giật thế?” Tay Minh Lan Nhược nắm Đại Hoàng, lật mu bàn tay ra đặt lên trán hắn kiểm tra nhiệt độ cơ thể.
Bộ lông mềm mại ở mông và mấy móng vuốt của Đại Hoàng cọ thẳng vào trước mi mắt và trên chóp mũi cao thẳng của hắn.
Mí mắt mềm mại, mỏng manh, trắng trẻo của Kiều Viêm giật một cái, rồi lại giật một cái, sau đó…
“Phù phù!” Hắn lặng lẽ ngả về phía sau.
Minh Lan Nhược không chú ý gì nữa, chỉ có thể nhìn hắn ngã “Rầm” một cái ra đất.
Cũng may mà nàng nhanh tay lẹ mắt kéo hắn một cái, suýt chút nữa kéo cả nàng ngã xuống thì hắn mới không đập ót xuống đất!
Nhìn bóng người ngất xỉu ngã trên mặt đất, Minh Lan Nhược hơi ngu ngơ, sao cảnh tượng này lại quen thuộc như vậy nhỉ?
Nàng lại nhìn Đại Hoàng trong tay mình, nó vẫn còn đang duỗi móng vuốt hùng hổ chỉ vào mình, nàng không để ý đến nó, lại liếc mắt cẩn thận nhìn chằm chằm vào người nằm trên đất một hồi lâu.
Bỗng nhiên, nàng tiện tay ném Đại Hoàng lên giường, quỳ một gối ngồi xổm ở bên cạnh Kiều Viêm, nàng cúi đầu sờ lên mặt của hắn, ánh mắt thay đổi khó lường.
Một lúc lâu sau, nàng cũng không nói gì cả, chỉ ra ngoài gọi Cảnh Minh tới, cùng nhau đỡ Kiều Viêm lên giường.
…
Một khắc đồng hồ sau, người trên giường từ từ mở mắt ra, xoa thái dương chậm rãi ngồi dậy, sau đó hắn híp mắt, mới nhớ ra trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Kiều Viêm lập tức đứng lên nhưng không thấy trong phòng có ai cả, hắn vừa đi hai bước đã thấy Minh Lan Nhược bưng thức ăn nóng hổi đi tới.
“Tỉnh rồi à?” Nàng mỉm cười, đặt đồ ăn lên bàn, không có gì khác thường.
Kiều Viêm đi tới, nhìn nàng, hắn định nói gì đó: “Ta…”
Minh Lan Nhược lại thản nhiên nói: “Ngươi sợ nhện sao?”
Kiều Viêm ung dung thản nhiên ngồi xuống: “Cũng không phải sợ nhện, chỉ là ta hơi có bệnh thích sạch sẽ, không thích đám côn trùng này, huống hồ tình huống vừa rồi hơi đột ngột…”
Ừm. Minh Lan Nhược cười, đi quanh hắn hai vòng.
Nàng đột nhiên tiến đến trước người hắn, hơi nở nụ cười: “Nếu như người đời biết là Chưởng Ấn Đề Đốc ti lễ giám, Cửu Thiên Tuế mà bệ hạ ngự bút thân phong lại sợ côn trùng, nhất định sẽ cười bể cả bụng!”
Trên khuôn mặt trắng như tuyết của nàng, một đôi mắt thanh tú xinh đẹp giống như vũng nước mùa xuân, mặc dù nàng đang dịch dung thành một thiếu niên nhưng khóe mắt, đuôi mày cong lên lại có cảm giác xinh đẹp khó nói lên lời.
Kiều Viêm nhìn mà trong lòng vô cùng rung động, muốn vươn tay ôm nàng, hắn khàn giọng khẽ gọi bên tai nàng: “Tiểu nương nương…”
Không ngờ, Minh Lan Nhược chợt thản nhiên nói: “Được rồi, dùng bữa đi, ăn sớm chút, tối nay chúng ta phải bắt đầu bàn bạc sắp xếp tiếp theo, tình thế của đại quân đang hết sức nguy cấp, không còn nhiều thời nữa.”
Nói xong, nàng quay người ngồi xuống.
Trong tay Kiều Viêm trống trơn, hắn cảm thấy hơi mất mát, trầm mặc nhìn Minh Lan Nhược nhưng lại không nhìn ra được cảm xúc của nàng.
Nàng đoán được điều gì rồi sao? Hay do hắn nhạy cảm thôi?
Hắn suy đoán, tính toán trong lòng.
Nhưng quan tâm quá sẽ bị loạn, từ trước đến giờ hắn không thể phát huy nổi ba phần bản lĩnh thường ngày của mình trên người vị tiểu nương nương này.
Mặt Minh Lan Nhược vẫn như bình thường dùng bữa với hắn, giống như không hề có cảm giác gì.
Dù là Kiều Viêm hay Thương Kiều thì bữa cơm này cũng xem như là bữa cơm khiến hắn đứng ngồi không yên nhất trong đời.
Nhưng Minh Lan Nhược lại vẫn nói năng tự nhiên, không có chút khác thường nào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất